Âm nhạc mở rất to, làm cho lỗ tai ong ong.
Chính giữa có một sân khấu, có người ở trên đó ngang nhiên nhảy thoát y, cởi đến cuối cùng chỉ còn lại nội y, sau đó bắt đầu múa cột.
Hứa Minh Tâm chưa gặp những cái này bao giờ, cô ấy làm thêm ở quán bar trường học, người tới toàn là sinh viên, chỉ là uống ít rượu mà thôi.
Cô đâu có gặp trận thế như thế này bao giờ, trong lúc nhất thời cô há hốc miệng.
"Thư Hân... hình như chỗ này không tốt đâu? Muốn uống rượu, chúng ta mua bia về uống được không?"
"Không sao, chúng ta uống một ít rồi về."
Nếu đã đi vào rồi, làm gì có đạo lý rời đi.
Bọn họ chọn một góc tương đối yên tĩnh, gọi cocktail bảng hiệu của quán.
Bạch Thư Hân uống một ly lại tiếp một ly, uống rượu như nước.
Cô ấy không vui.
Hứa Minh Tâm chậm chạp lúc này mới phản ứng lại.
Chuyển nhà trong một đêm, lại đột nhiên muốn uống rượu, sao có thể không có chuyện gì cơ chứ.
Cô gõ vào đầu mình, chỉ số thông minh hoàn toàn chưa đăng nhập rồi.
"Thư Hân, cậu... có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không? Có tiện nói với tớ không?"
"Tối qua... tớ gọi điện cho Lệ Nghiêm, anh ấy đã tìm được tin tức của Cố Yên rồi."
"Thật à? Cố Yên bình an không?"
"Chắc là bình an, nếu không giọng điệu của anh ấy cũng sẽ không bình tĩnh như thế."
"Cho nên... cậu buồn, đúng không?"
Cô dè dặt nói.
Bạch Thư Hân nghe thấy vậy, động tác trong tay hơi run, chất lỏng màu lam nhạt trong ly khẽ lung lay, chiết xạ ra ánh sáng khác thường dưới ánh đèn.
Buồn sao...
Ở dưới đáy lòng, cô ấy hỏi ngược lại chính mình.
Cuối cùng, khóe môi nhếch lên một nụ cười khổ như có như không, cô ấy nói: "Không buồn là giả, nhưng mà... tớ có thể kháng cự được. Không biết bắt đầu từ lúc nào, chỗ này... đã trở nên kiên cố."
Cô ấy chỉ vào chỗ trái tim.
Sau đó, cô ấy ngửa đầu, lại một ly rượu nữa xuống bụng.
Hứa Minh Tâm nhìn cô ấy uống rượu giải sầu, trong lòng cũng không vui gì.
Từ xưa đến nay, mượn rượu giải sầu, toàn là sầu càng thêm sầu.
"Tớ gọi điện cho Cố Gia Huy trước đã, bảo anh ấy tới đón chúng ta, tớ sợ chúng ta uống say, đến lúc đó không phân rõ đông tây nam bắc. Tớ cũng uống cùng cậu, hôm nay tớ uống đến đã với cậu luôn, tớ đã gọi một ít đồ ăn vặt, bụng rỗng uống rượu rất hại dạ dày!"
"Tớ gọi điện cho Cố Gia Huy trước đã, bảo anh ấy tới đón chúng ta, tớ sợ chúng ta uống say, đến lúc đó không phân rõ đông tây nam bắc. Tớ cũng uống cùng cậu, hôm nay tớ uống đến đã với cậu luôn, tớ đã gọi một ít đồ ăn vặt, bụng rỗng uống rượu rất hại dạ dày!"
Bụng rỗng uống rượu hại dạ dày...
Câu này rất quen thuộc, cũng từng có người nói với cô ấy như vậy.
Cồn làm đầu óc lâng lâng, khiến cho cô ấy không thể tập trung suy nghĩ.
Hứa Minh Tâm đã báo vị trí với Cố Gia Huy, cô không dám nói là mình đang ở quán bar, mà là báo số nhà.
Tiền trảm hậu tống, cô luôn rất giỏi làm cái này.
Sau đó, cô liền uống với Bạch Thư Hân.
Rượu cocktail vị không nặng lắm, uống vào ngọt ngọt, hơn nữa còn có mùi thơm của hoa quả.
Còn khá ngon nữa.
Hứa Minh Tâm nếm một ngụm, lập tức tỉnh táo tinh thần, cô không nhịn được uống một ly vào bụng.
"Uống ngon này! Cho thêm một tá nữa."
"Được, hôm nay tớ mời!"
Hứa Minh Tâm hoàn toàn không biết loại cocktaill này vừa vào bụng thì sẽ không cảm thấy gì, nhưng một lúc sau sẽ ngấm dần.
Hai người uống vui đến quên trời quên đất, nhưng không đến hai mươi phút, là đã không nhìn rõ bóng người nữa rồi.
"Thư Hân... cậu... cậu đừng cử động, tớ hoa mắt rồi."
"Tớ chưa cử động mà... không được... tớ... tớ không uống được nữa, tớ đi thanh toán, tớ muốn về nhà rồi."
"Đừng... đừng đi, tớ bảo Cố Gia Huy đưa cậu..."
"Tớ không thèm làm pin nam phù, một đoạn còn dài hơn sáu đoạn, chị đây... phải về nhà."
Bạch Thư Hân đứng dậy, chân nam đá chân chiêu rời đi.
Cô ấy đi tới quầy, trực tiếp lấy ra một ít ông nội Mao ở trong ví ra, vỗ lên bàn thu ngân.
Sau đó, cô ấy liền đi ra cửa.
Vừa ra cửa, gió lạnh thổi đến, khiến cho cô ấy đầu váng mắt hoa.
Bạch Thư Hân đứng ở cửa, hai mắt mơ màng.
Cô ấy đã nhìn thấy thùng rác màu xanh.
Vừa vặn...
Trong dạ dày cô ấy đang cuồn cuộn, cô ấy cũng không nhịn thêm được nữa, lảo đảo đi qua, đứng ngay cạnh thùng rác nôn không ngớt.
Cô ấy uống mạnh, giờ rất hại dạ dày, cho nên cô ấy cũng sắp nôn ra mật rồi.
Cô ấy nôn được một lúc, mới dần dịu lại, tiếp tục đi về phía trước.
Coo ấy cũng không phân biệt rõ được xe riêng và taxi, cô ấy trực tiếp chặn một chiếc.
"Bác tài... tôi muốn về nhà..."
Trong xe có ba người đàn ông đang ngồi, bọn họ tới uống rượu, nhìn thấy Bạch Thư Hân say bí tỉ, bọn họ đưa mắt nhìn nhau và đều nhìn thấy nụ cười xấu xa đó.
Ba người ngầm hiểu.
Lái xe xuống xe, nói: "Dễ nói thôi, người đẹp mau lên xe."
Nói xong, anh ta liền tiến lên dìu Bạch Thư Hân, tùy cơ chấm mút.
Dáng người của cô gái này đẹp thật đấy...
Chậc chậc chậc...
Anh ta không nhịn được bật ra tiếng cảm khái.
Đúng là ông trời phát phúc lợi, thế mà ở cái quán bar nhỏ như thế này, còn có thể gặp được người đẹp tuyệt sắc như này.
Bạch Thư Hân thần chí không rõ, căn bản không nhận ra là đối phương đang đùa giỡn lưu manh, cô ấy lập tức đi đến ghế sau.
Không ngờ đúng lúc này, đường đối diện có một người xông tới, thẳng tay kéo Bạch Thư Hân vào trong lòng mình.
"Anh là ai?"
Lái xe bực mình nói.
Ôn Thành hoàn toàn không để ý đến anh ta, anh ta đang định về nhà, bất ngờ nhìn thấy Bạch Thư Hân lung lay đi ra từ trong quán bar... trái tim anh ta khẽ run.
Mắt thấy cô ấy bị người ta dây dưa, và sắp lên xe, anh ta vội vàng dừng xe rồi chạy tới.
Anh ta ngăn lại người, đỡ Bạch Thư Hân đang loạng choạng.
"Cô Bạch, cô vẫn ổn chứ."
Bạch Thư Hân ngưng thần nhìn anh ta, nhìn thất mặt Ôn Thành rồi, cô ấy lập tức đẩy ra.
"Anh... anh cách xa tôi ra..."
Sao lại nhìn thấy quỷ xui xẻo này vậy, gặp phải anh ta thì y rằng không có chuyện tốt.
"Bác tài, mau đưa tôi về nhà, càng nhanh càng tốt."
"Bạch Thư Hân..."
Ôn Thành tiến lên, anh ta còn muốn ngăn cản Bạch Thư Hân, nhưng lại bị tài xế ngăn cản.
Cùng lúc đó, hai người ngồi ở ghế sau xe cũng đi xuống.
Mặc áo ba lỗ, cánh tay trần, trên cánh tay trái và cánh tay phải còn hình xăm thanh long bạch hổ.
Bọn họ cố tình giật giật cơ bắp một chút, Ôn Thành nhìn xong thì nhíu chặt chân mày, vô thức lùi về sau một bước.
Anh ta... đánh không lại.
Một tên là đã có thể nhẹ nhàng đánh ngã anh ta rồi, càng đừng nói là ba người cường tráng.
"Người anh em, cậu đừng có mà trông nom em gái này, cậu không nghe thấy là cô ấy muốn chúng tôi đưa về nhà à? Chuyện gì cũng có thứ tự đến trước đến sau, mau biến đi, đừng cản trở ba anh em chúng tôi!"
Tài xế tiến lên, vỗ ngực Ôn Thành, nhắc nhở chênh lệch của hai người họ.
Tài xế tiến lên, vỗ ngực Ôn Thành, nhắc nhở chênh lệch của hai người họ.
Với cơ thể có một tí này của anh ta, căn bản là không đủ xem trong mắt bọn họ.
Ôn Thành lo lắng nhìn Bạch Thư Hân đang ghé vào cửa xe, nếu mặc cho bọn họ đưa người đi, cô ấy sẽ xảy ra chuyện gì, không cần nghĩ cũng biết.
Anh ta biết cô ấy ghét mình, nhưng giờ phút này, anh ta không thể đi.
"Cô ấy... cô ấy là bạn gái tôi, các anh không thể đưa cô ấy đi."
Ôn Thành nghĩ đến một lý do chính đáng.
"Bạn gái ư? Người đẹp, anh ta là bạn gái cô à?"
"Không... không phải, bạn trai tôi... không phải như thế đâu, bạn trai tôi là..."
Là một người kia.
Lúc nào cũng mang vẻ mặt nghiêm túc, làm việc nghiêm túc, luôn thích dạy dỗ cô.
Một điểm quan trọng nhất, anh ta thương yêu mình, cũng có thể bảo vệ mình.
Mới không phải người đàn ông vô dụng tay trói gà không chặt này đâu. "Bạch Thư Hân! Cô say rồi, cô có biết không hả!" Ôn Thành sốt ruột nói.