Mặc dù trên người đã đắp một cái áo thật dày, nhưng cơ thể cô vẫn rất lạnh.
Trong khoang mũi toàn là mùi máu tươi, sau gáy cô còn đang liên tục chảy máu.
Sắc mặt cô tái nhợt đáng sợ, không có một tí huyết sắc nào, cả người đều bay bổng, một chút trọng lượng cũng không có.
Cô vẫn không nhúc nhích, yên lặng nằm trong lòng anh, hô hấp càng ngày càng mỏng.
Trái tim của Cố Gia Huy như bị tiếng hít thở của cô nhéo lại vậy, nếu thật lâu cô không thở ra, anh cũng không dám thở mạnh.
Anh chỉ mong nhanh chút, nhanh chút, lại nhanh hơn chút.
Hứa Minh Tâm sắp không chống đỡ nổi nữa rồi.
Lúc Cố Gia Huy cập bờ, xe cấp cứu được thông báo trước cũng vội vàng chạy tới, nhanh chóng đưa người tới bệnh viện.
Cô đã đeo cái chụp dưỡng khí và được đưa đến phòng phẫu thuật với tốc độ nhanh nhất.
Cánh cửa phòng phẫu thuật đóng lại kêu bịch một tiếng, đèn bên trên cũng đã sáng lên.
Sống lưng Cố Gia Huy căng thẳng, đứng ở ngoài cửa không nhúc nhích.
Nước trên người còn rơi tí tách tích tách.
Cố Yên và Lệ Nghiêm cũng đã chạy tới.
Cố Yên thấy anh như vậy, trái tim cũng nhíu chặt.
"Anh... xin lỗi, đều là em không tốt, em đã tháo tai nghe ra. Nếu lúc đó em không tháo tai nghe ra, những chuyện này cũng sẽ không xảy ra, anh, em..."
Cố Yên nóng lòng như lửa đốt, cô ấy cũng hơi nói năng lộn xộn.
Ngược lại, Lệ Nghiêm thì bình tĩnh, anh ta kéo vai cô ấy, đưa cô ấy ra sau lưng.
"Chuyện này không thể trách em hoàn toàn, ai cũng có lúc lơ là sơ ý, chỉ có thể chờ kết quả thôi."
Lệ Nghiêm tiến lên trước, vỗ vai Cố Gia Huy rồi nhìn anh một cái thật sâu, sau đó không nói thêm gì nữa.
Lúc này, lời nói có vẻ quá yếu ớt.
Cố Gia Huy nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang đóng chặt, trái tim giống như bị một bàn tay vô hình bóp chặt.
Biển...
Lại là ở trên biển xảy ra chuyện.
Đời này anh không tin thần phật, nhưng giờ phút này, anh lại bằng lòng hiến dâng ra toàn bộ tín ngưỡng của mình.
Chỉ cầu Hứa Minh Tâm có thể bình an sống sót, cho dù là dùng tính mạng của anh để bù vào, anh cũng cam tâm tình nguyện.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, đảo mắt đã là rạng sáng.
Lệ Nghiêm rất bình tĩnh, anh ta đã phong tỏa tin tức, chưa để cho quá nhiều người thăm.
Người tới càng nhiều, cũng chẳng giải quyết được vấn đề, huống hồ bệnh viện cần yên tĩnh.
Cuối cùng, anh bảo Cố Yên đi về.
"Nhưng mà... em muốn ở lại đây cùng anh ba."
"Em ở lại cùng cậu ấy cũng vô dụng, yên tâm có anh ở đây, anh sẽ không để cậu ấy xảy ra chuyện gì đâu."
"Lệ Nghiêm, khi anh hai ra đi, em không thể chạy về, ở bên cạnh anh bam em đã rất hối hận rồi. Em biết anh ba kiên cường, chắc chắn có thể chịu đựng được. Nhưng... em vẫn muốn ở đây, cho dù chù là nhìn anh ấy thôi cũng được."
"Trong lòng anh ấy là đau khổ, nhưng lại một câu cũng không nói, nhưng em có thể cảm nhận được, em không muốn đi..."
"Vậy được, em đi chuẩn bị chút quần áo sạch đi, cậu ta ướt nhẹp thế này đứng ở đây, cũng không phải cách."
Lệ Nghiêm biết là không khuyên được Cố Yên đi về, anh ta đành phải tìm việc chút cho cô ấy, để cô ấy không quá tự trách.
Trời có bão táp bất ngờ, không ai muốn xảy ra chuyện như thế này.
Không lâu sau, quần áo đã được cầm tới, Lệ Nghiêm thản nhiên nói: "Cố Gia Huy, cậu là để tôi tiêm thuốc mê cho cậu, thay quần áo cho cậu, hay là cậu tự chủ động hả?"
"..."
Cố Gia Huy cứ như chưa nghe thấy vậy, anh vẫn không nhúc nhích.
"Nếu Hứa Minh Tâm bình an vô sự, cậu định đi chăm sóc cô ấy với cái bộ dạng này à?"
Anh ta vừa nói ra lời này, cuối cùng Cố Gia Huy đã có một chút phản ứng, anh cầm lấy quần áo rồi tìm một phòng bệnh không có người mặc vào, sau đó lại ổn định canh giữ ở trước cửa."
Anh chỉ muốn yên ổn chờ cô trở lại.
Sáng sớm, mặt trời dần lên, đèn ở phòng phẫu thuật rốt cuộc đã tắt.
Bác sĩ đi ra ngoài, mồ hôi đầm đìa, Cố Gia Huy lập tức tiến lên, nắm chặt tay bác sĩ.
Sức lực lớn, nhưng muốn kéo rách tay bác sĩ vậy.
"Cô ấy sao rồi?"
"Bệnh nhân hiện rất không ổn định và đã được chuyển đến phòng chăm sóc đặc biệt để theo dõi trong hai mươi tư giờ. Nếu trong vòng hai mươi tư giờ, các dấu hiệu sinh tồn không cải thiện thì...sớm chiều nguy hiểm..."
Bác sĩ đã nói rất uyển chuyển rồi, cũng không dám nói là sau hai mươi tư giờ, nếu không có phản ứng thì trực tiếp chuẩn bị hậu sự thôi.
Nhưng mà vừa nghĩ đến là người trước mặt là cậu ba Cố hung thần ác sát, bác sĩ liền sửa lời ngay.
"Tôi không muốn nghe lời này, tôi cần anh trả lời chắc chắn cho tôi!"
Tâm tình của Cố Gia Huy đã kìm nén cả một đêm, giờ phút này cuối cùng đã bùng nổ, anh như con sư tử mất khống chế, sớm đã đánh mất lý trí.
Đôi mắt phượng sớm đã biến thành màu đỏ tươi, bên trong chảy xuôi màu thị huyết.
Cả người anh, đều bao phủ hơi thở tàn bạo, giống như đến từ địa ngục vậy.
Lệ Nghiêm tiến lên, vững vàng bắt được tay anh.
"Cố Gia Huy, đây là quy định của bệnh viện, không ai có thể cam đoan là có thể trăm phần trăm cứu được một người. Cho dù cậu sắp chết rồi, tôi cũng không dám nói có nắm chắc trăm phần trăm, tôi chỉ có thể cố hết sức thử một lần. Tôi hiểu tâm trạng của cậu, nhưng... cậu có thể bình tĩnh một chút được không?"
"Hứa Minh Tâm cần cậu, cô ấy đang chờ cậu ở phòng chăm sóc đặc biệt. Sự việc vẫn chưa đến thời lúc tồi tệ nhất, bây giờ cậu càng phải bình tĩnh!"
Hứa Minh Tâm cần cậu....
Sáu chữ này quanh quẩn trong đầu, như ma âm xuyên qua lỗ tai.
Tất nhiên là anh biết Hứa Minh Tâm cần mình.
Từ khoảnh khắc cô gặp nguy hiểm, cô đã cần mình rồi.
Nhưng mà... anh ở đâu?
Nếu anh đi cùng cô, thì sẽ không cho Trình Hoa có cơ hội.
Là lỗi của anh, trách người khác thì có ích gì.
"Nếu như Hứa Minh Tâm xảy ra bất trắc, tôi nhất định phải bắt tất cả mọi người nhà họ Trình chôn theo cô ấy."
"Cậu điên rồi! Cậu làm to chuyện như thế, dùng thủ đoạn cực đoan phế đi nhà họ Trình, chắc chắn sẽ hao tổn nhiều nguyên khí của tập đoàn J.C! Cậu trở nên mất lý trí như này từ khi nào vậy? Cậu đã quên cậu nỗ lực nhiều năm như này là vì cái gì rồi sao? Bây giờ cậu muốn việc sắp thành lại hỏng hả?"
Lệ Nghiêm nhíu chặt chân mày, anh ta biết Cố Gia Huy ẩn nhẫn bốn năm đã trả giá đắt như thế nào.
Bây giờ cuối cùng đã công thành danh toại, vốn đã đủ đi trả thù.
Nhưng.... giờ phút này anh lại muốn nhà họ Trình trả giá đắt, thế lực của nhà họ Trình cũng không thể khinh thường, nếu như nhổ tận gốc trong thời gian ngắn, thì tổn thất đối với J.C cũng không nhỏ.
Như vậy thì sẽ cho Cố Trác Đông có cơ hội lợi dụng, dựa theo tính cách của Cố Trác Đông, chắc chắn là bàng quan, ngồi yên làm ngư ông đắc lợi.
"Tôi từng nói, tôi đã không còn là Cố Gia Huy của trước đây, tôi sống không chỉ vì báo thù, hiện tại tôi muốn sống cho chính mình. Đây chính là chuyện mà tôi muốn làm khi còn tồn tại, người nào đã đả thương cô ấy, thì ngang với muốn mạng của tôi. Người muốn mạng của tôi, đều đáng chết!"
Cố Gia Huy u ám nói ra một câu cuối cùng, không chứa một tia tình cảm nào.
Anh thờ ơ xoay người, bước nhanh về phía phòng chăm sóc đặc biệt, đầu cũng không quay lại.
Cố Yên bắt lấy cánh tay của Lệ Nghiêm, cô ấy nói: "Lệ Nghiêm, anh nhất định phải khuyên anh ba, anh ấy chắc chắn là điên rồi!"
"Anh không khuyên được, em cũng nhìn thấy rồi đấy, nếu như Hứa Minh Tâm thật sự xảy ra bất trắc, e là cậu ta không chỉ điên đâu!"
Lệ Nghiêm nhìn theo bóng lưng rời đi của anh, sâu kín nói.
Anh ta chưa từng thấy Cố Gia Huy như thế, khi Cố Trường Quân qua đời, anh còn có thể gắng giữ tỉnh táo, suy nghĩ đối sách. Nhưng hiện tại... anh chính là kẻ điên!