Mục lục
Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Tôi trở nên như thế này, cô không thích sao?"
Anh ta dựa vào rất gần, có thể cảm nhận được hô hấp của nhau.
Anh ta cũng chỉ định dọa cô ấy mà thôi, đừng tưởng bất kỳ một người đàn ông nào cũng là người tốt, dù sao thì... dục vọng của đàn ông là thứ bẩm sinh, không gạt đi được.
Nhưng....
Anh ta nhìn thấy cánh môi gần trong gang tấc, thế mà có một loại xúc động, rất muốn cúi người xuống như này, hôn lên môi cô ấy, nhấm nháp mỹ vị của cô ấy.
Anh ta nghĩ, chắc chắn là rất ngọt.
Một khi suy nghĩ này nảy sinh, anh ta lập tức ngăn lại.
Anh ta bối rối, vội vàng dứt người ra, rồi cầm lấy mắt kính trên bàn đeo vào.
Vào khoảnh khắc anh ta dứt người ra, hai má đã đỏ rồi.


Một giây đánh về nguyên hình.
Anh ta nói: "Tôi chỉ muốn chứng minh, thật ra tôi cũng có thể giống như người đàn ông khác, chẳng qua tôi không thích kiểu đó thôi."
Mọi chuyện phát sinh quá nhanh, Bạch Thư Hân vẫn còn hơi mơ hồ.
Há má cô ấy đỏ bừng, hơi thở thở ra nóng bừng.
Cái quái gì vậy?
Đột nhiên trêu cô ấy một chút, chỉ là để chứng minh bản thân mình!
Cô ấy vội vàng uống xuống hai ngụm rượu vang đỏ để an ủi.
Ôn Thành cũng lập tức về lại chỗ ngồi, căng thẳng vùi đầu ăn cơm.
Thoáng chốc, bầu không khí đã trở nên vi diệu.
Hai người không nói lời nào, uống hết ngụm này đến ngụm khác.


Bạch Thư Hân cảm thấy vẫn không có tác dụng, cô ấy lấy ra rượu chai rượu cất trong tủ rượu ra, đó là một chai Long Thiệt Lan khá lâu năm.
Rõ ràng là cô ấy không hiểu về rượu, cũng không biết phối rượu với đá sẽ có hương vị ngon hơn.
Ôn Thành im lặng đi vào phòng bếp, lấy đá ra, đi lại tự nhiên trong nhà cô ấy.
Bạch Thư Hân làm theo cách của anh ta rồi uống một cốc, cô ấy cảm thấy cái rượu mà trước đó rất khó uống thoáng chốc đã trở nên ngọt lành mỹ vị, còn hơi lạnh nữa, nhất thời cô ấy uống vài chén liên tiếp.
Chai rượu đó đã uống được hơn một nửa rồi, lúc này Ôn Thành mới lên tiếng ngăn cản: "Cái đó... rượu này ngấm chậm, tôi sợ cô say."
"Có anh ở đây, tôi cũng không sợ, anh là chính nhân quân tử, đúng không."
"Ừ, tôi là chính nhân quân tử."
Ôn Thành bất đắc dĩ nói.


"Nhưng mà trước mặt tôi thì cô uống say cũng được, đừng uống say trước mặt người đàn ông khác. Con gái say rượu, người chịu thiệt cũng là con gái, hiểu chưa?"
Bạch Thư Hân nghe vậy, thì thoáng chốc rơi vào trong hồi ức, nghĩ tới đêm hoang đường kia.
Thật ra, Lệ Nghiêm không có bất kỳ lỗi gì hết, đều là mình chủ động.
Lúc đó, ý thức của cô ấy vẫn còn rất tỉnh táo, rõ ràng có thể đẩy anh ta ra, nhưng cô ấy không ngăn cản, để cho sai lầm tốt đẹp đó phát triển tiếp.
Nếu không có đêm đó, có lẽ Lệ Nghiêm cũng sẽ không có khúc mắc với cô ấy.
Cô ấy không hề hối hận, cô ấy không tiếc nuối gì hết.
Chỉ có điều... sau này cô ấy cũng không thể thoải mái uống rượu thỏa thích với anh ta được nữa.
Cô ấy vừa nghĩ đến đây, ánh mắt ảm đạm đi nhiều, cô ấy ngửa đầu uống một chén rượu.
Cô ấy ngồi lên sô pha, uống nhiều rồi liền khoác vai Ôn Thành.


"Tại sao anh không yêu đương, khuôn mặt tuấn tú, tính cách cũng tốt, nhân phẩm càng không có gì để nói, tại sao anh không tìm một người?"
"Không tìm được người thích hợp, cũng không muốn qua loa cho xong."
Ôn Thành có uống nhiều đi chăng nữa mặt cũng không đổi sắc, ăn nói lịch sự.
Khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt, anh ta nhìn Bạch Thư Hân với ánh mắt cưng chiều.
Cô ấy không biết, một mình anh ta đã lén luyện tập nói chuyện với ảnh của cô ấy rất lâu.
Anh ta đặc biệt đi hỏi người ở bộ phận nhân sự xin một phần ảnh lúc Bạch Thư Hân nhận chức, rồi tập với bức ảnh đó.
Anh ta cũng không dám nói cho cô ấy biết, sợ cô ấy nghĩ rằng mình là một kẻ biến thái.
Anh ta cũng không muốn lần nào nói chuyện với cô ấy cũng phải né tránh nhìn khuôn mặt của cô ấy.
Anh ta còn lén đi đăng ký tập lớp thể hình, lớp quyền anh, mỗi buổi chiều tan làm là đi tập luyện.


Anh ta còn lén đi đăng ký tập lớp thể hình, lớp quyền anh, mỗi buổi chiều tan làm là đi tập luyện.
Mặc dù mỗi ngày kết thúc đều đau lưng đau eo, toàn thân bầm tím, nhưng anh ta cũng có thu hoạch, rõ ràng tay chân đã có sức hơn rất nhiều.
Ngoại trừ cái thấy máu là choáng là có hơi khó kiềm chế ra, nhưng chỉ cần không phải là một đống máu lớn, bản thân vẫn có thể cố gắng gượng.
Anh ta chưa bao giờ ghét mình của trước đây như này, anh ta cảm thấy mình có thể trở nên tốt hơn nữa.
"Bạch Thư Hân, tôi làm bạn trai cô được không, tôi tình nguyện giúp cô đối phó với người trong nhà."
"Sao anh nhiệt tình thế? Gi úp tôi anh có lợi gì à?" Bạch Thư Hân nhìn anh ta với đôi mắt say lờ đờ mông lung, người này không khỏi tốt bụng quá rồi đấy, làm bạn trai giả miễn phí cho người ta ư?
"Không... không có lợi á..." Đột nhiên, cô ấy nhìn mình với ánh mắt nghiêm túc như này, trái lại làm cho anh ta có hơi ngại ngùng, anh ta vội vàng né tránh ánh mắt của cô ấy. "Chẳng qua là tôi không muốn cô cẩu thả như vậy, cô tốt như này, ưu tú như này, cô sẽ tìm được người đàn ông tốt hơn, tội gì phải ủy khuất bản thân vì một người không xứng đáng. Cô nói xem có đúng không? Anh ta không thích cô, chứng tỏ anh ta không phải là đối tượng đúng của cô. Đối tượng xem mắt hiện tại của cô cũng chẳng có tình cảm với cô, cũng không phải


là chồng cô."
"Cô còn trẻ, cô vội cái gì?"
"Đúng thế, tôi còn trẻ, tôi vội cái gì... Tôi không vội, chỉ là trong lòng rất trống trải, trống trải đến phát hoảng. Thoáng chốc đã đẩy người đàn ông mà mình thích nhiều năm ra khỏi trái tim, rất đau..."
Bạch Thư Hân nắm lấy tay anh ta, đặt vào ngực mình, rồi nhìn anh ta với đôi mắt ướt.
"Anh sờ đi, nó đang chảy máu... nó đang kêu đau..."
Cả người Ôn Thành cứng đờ, bất ngờ không kịp phòng bị.
Bàn tay nhỏ của cô ấy vẫn đang cầm trên mu bàn tay của mình, mềm mại ấm áp như thế, giống như đang khiêu khích tình cảm trong lòng anh ta.
Cách lớp quần áo, anh ta cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng hổi liên tục truyền tới từ trên người cô ấy.
Độ cong của cơ thể, cùng với hơi thở, anh ta hơi rung động.
Anh ta... anh ta đang đùa giỡn lưu manh sao?


Anh ta... anh ta đang đùa giỡn lưu manh sao?
Anh sợ đến nỗi cả người run lên, vội vàng lấy tay ra.
Bạch Thư Hân bị hành động đột nhiên rút tay về của anh làm cho giật mình, cô ấy nói: "Anh sao vậy?"
"Không, không có gì..."
"Ôn Thành, thật ra anh không đeo kính cũng rất đẹp trai, độ cận của anh có cao lắm không?"
"Không, không cao, chẳng qua là quen rồi thôi."
"Nếu anh không đeo kính, chắc chắn sẽ có càng nhiều cô em nữa thích anh, người sau tiếp bước người trước đến tán anh."
"Thế thì tôi cứ để thôi, tôi sợ phiền phức."
Anh ta đẩy đẩy gọng kính ở trên mũi, ảo não nói.
"Nhưng tôi thấy thuận mắt... ợ..."
Bạch Thư Hân vừa nói còn đánh cái ợ to đùng nữa, cô ấy không quan hệ đến hình tượng một tí nào trước mặt Ôn Thành.


Trong mắt cô ấy, Ôn Thành chính là người chị em tốt!
Cô em gái nhỏ tinh tế, tài giỏi, tri kỷ biết bao!
Còn cần cô ấy bảo vệ, không có việc gì thì thích dọn dẹp nhà cửa, chăm sóc hoa, nếu ai mà cưới được anh ta, thì đúng là may mắn.
Thảo nào mỗi lần Cố Cố nói anh ta, toàn là gả đi, quả nhiên là nói không sai.
Ôn Thành nghe thấy lời này, anh ta đánh mắt nhìn cô ấy với vẻ nghiêm túc.
Trong đôi mắt, chảy tia sáng hổ phách chói lọi, rất thuần khiết.
"Thật không?"
"Đúng mà... tôi thấy rất đẹp..."
Sau khi Ôn Thành nghe thấy vậy, anh ta thẳng tay bỏ kính ra luôn.
"Đẹp thật đấy, ngoan lắm!"


"Đúng mà... tôi thấy rất đẹp..."
Sau khi Ôn Thành nghe thấy vậy, anh ta thẳng tay bỏ kính ra luôn.
"Đẹp thật đấy, ngoan lắm!"
Bạch Thư Hân nhéo má anh ta: "Sau này đi theo chị, bảo đảm anh ăn ngon uống say!"
"Bạch Thư Hân, tôi là đàn ông." Ôn Thành không kìm được tăng nặng thêm ngữ khí.
"Rất khó tưởng tượng, anh là một người đàn ông..."
"Cô..."
Ôn Thành có chút tức giận rồi, đây là vấn đề có tính nguyên tắc!
Anh ta chợt áp sát, Bạch Thư Hân cũng không biết né, mũi của hai người cũng sắp chạm vào nhau rồi.
Trên người cô ấy mang theo mùi rượu nồng, hòa với hương nước hoa nhè nhẹ kia, vô cùng mê người.


Đúng lúc này, cách vách còn truyền tới tiếng rên rỉ như có như không.
Ôn Thành vẫn rất tỉnh táo, biết hiệu quả cách âm của phòng này kém, cho nên tiếng ở phòng cách vách nghe được rõ ràng.
Âm thanh kỳ lạ đó, làm cho sự mập mờ giữa hai người họ không ngừng tăng lên... anh ta hôn hay là không hôn đây?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK