"Ngu ngốc, tất nhiên là sâm banh, những thứ còn lại chỉ được nhìn không được ăn. Ly đế dài phải cầm như thế này, uống rượu phải uống ngụm nhỏ, son môi không được dính vào ly..."
"Lại còn không được dính vào ly sao?"
"Cái này là trọng điểm sao?"
"Mẹ nói mẹ nói..."
Thẩm Tuệ đã dạy rất nhiều lễ nghi trên bàn ăn, Hứa Minh Tâm nghe mà như lọt vào trong sương mù, thậm chí cô còn lấy bút ghi âm mà Cố Yên cho ra, ghi lại hết.
Sau cùng, cô nói với vẻ yếu ớt: "Cuối cùng con đã hiểu vì sao người giàu có ít như vậy, còn người bình thường thì chiếm đa số rồi."
"Vì sao?"
Thẩm Tuệ nói mà miệng đắng lưỡi khô, bà ấy tao nhã cầm cốc lên uống nước, một ngụm nước còn chưa nuốt xuống hết thì nghe thấy Hứa Minh Tâm đáp một câu...
"Ăn cơm theo lễ nghi như thế này, không đói chết thì cũng mệt chết. Phỏng chừng bữa nào cũng không ăn no, thời gian dài như vậy thì dễ chết sớm. Hoặc là lợi ích quá rườm rà, cuối cùng làm cho người đang sống mệt chết!"
Một ngụm nước đang mắc trong cổ họng Thẩm Tuệ, phun thẳng ra.
"Mẹ nuôi... mẹ lúc này có tính là phá hỏng lễ nghi không?"
Hứa Minh Tâm kinh hồn bạt vía nhìn bà ấy.
Thẩm Tuệ tức giận quát vài tiếng: "Gỗ mục không thể khắc được", rồi đi về phòng.
Hứa Minh Tâm đứng yên tại chỗ với vẻ mặt vô tội, đúng là cô có hơi ngốc, nhưng khắc thì vẫn khắc được mà!
Thẩm Tuệ về đến phòng, không bao lâu thì nhận được điện thoại của Ngôn Hải.
Anh ta đang ở nước Y.
"Mẹ, con nghe nói mẹ đã đến khách sạn rồi, phải không?"
"Ừ, mẹ tới là để quan tâm mẹ, hay là muốn hỏi thăm xem bây giờ người trong lòng con đang làm gì?"
"Mẹ... con quan tâm cả hai."
"Vậy sao?" "Được rồi... mẹ, con hơi không yên lòng về Hứa Minh Tâm, cô ấy lần đầu tham gia bữa tiệc lớn như này, hơn nữa người ở các nơi trên toàn thế giới đều sẽ tới, con sợ cô ấy không chịu nổi. Cho nên, con mong mẹ hãy chăm sóc nhiều cho cô ấy, dung lượng não của cô ấy không nhiều, con sợ cô ấy sẽ làm mẹ tức giận, cho nên... con nói riêng với mẹ một chút,
con sợ một lúc nữa mẹ sẽ giận cô ấy."
"Mẹ sắp bị con bé làm cho tức chết rồi, cũng không biết Hứa Văn Mạnh dạy dỗ con gái kiểu gì nữa, con gái lớn thì rất giỏi, cái gì cũng biết hết. Nhưng cô con gái thứ hai này, lễ nghi cơ bản nhất cũng không có, dạy từ đầu khó quá." "Con thấy cô ấy như vậy rất tốt mà, rất thẳng thắn, mẹ không thấy thế sao? Ăn cơm không có nhiều quy củ như vậy, thích ăn gì thì ăn nhiều hơn một chút. Thứ không thích thì cũng sẽ nói ra, không giống chúng ta.. từ nhỏ bố mẹ đã dạy con, thích thứ gì, không được thể hiện quá rõ ràng. Ghét một thứ gì,
cũng tuyệt đối không được thể hiện ra." "Thực ra... chúng ta sống như thế rất mệt, không phải sao? Con không biết cảm giác ưu việt đến từ đâu, thật ra tôi rất muốn tùy tiện một chút. Con muốn trở thành người như bố, có thể ở bên cạnh người mình yêu, sống cuộc sống không gò bó. Cho dù mẹ không muốn học những lễ nghi phức tạp đó, bố con cũng sẽ không
ép mẹ."
"Vậy con có biết vì sao mẹ con trở nên bảo thủ như này không?"
"Vì sao ạ?" "Đó là vì bố con! Bên ngoài mọi người đều biết Ngôn Dương là thê nô, mẹ nói một, ông ấy không dám nói hai. Ông ấy vì phụ nữ, nên mới xao nhãng gia nghiệp, nếu không nhất định nhà họ Ngôn có thể tiến lên giống như nhà họ Cố. Sự thật đúng như vậy, bố con chiều mẹ, mà mẹ cũng không có ỷ được chiều mà kiêu. Ở bên ngoài, mẹ chưa bao giờ làm mất mặt ông ấy,
rõ ràng mẹ có thể làm chính mẹ, vô ưu vô tư dưới sự che chở của ông ấy, nhưng mẹ không làm như vậy, mẹ sẽ càng càng càng xuất sắc."
"Ngôn Hải, mẹ biết con muốn sống cuộc sống tự do, nhưng thứ quan trọng hơn cả ước mơ của con, đó là trách nhiệm! Con có trách nhiệm và sứ mệnh của con, Hứa Minh Tâm sống ung dung tự tại là vì con bé không có sứ mệnh, con bé không có gánh nặng, nhưng con thì có."
Ngôn Hải nghe vậy, anh ta lâm vào trầm mặc.
"Mẹ, con biết rồi, con cũng chỉ hâm mộ thôi, nhưng con chưa bao giờ quên mình là người nhà họ Ngôn. Con sẽ gánh vác trách nhiệm của con, con sẽ không làm theo cảm tính."
"Thế là tốt nhất, cũng coi như con không phụ lòng mẹ. Hứa Minh Tâm không sống vui sướng được bao lâu nữa đâu, con bé phải học hết những thứ này. Mẹ mặc kệ con bé có phải người của Cố Gia Huy hay không, mẹ chỉ biết người của nhà họ Ngôn không được để cho người ta chê cười. Con bé đã nhận thân phận của nhà họ Ngôn, thì con bé cũng sẽ phải trả giá."
"Con chỉ sợ mẹ bị cô ấy làm cho bó tay thôi."
"Mẹ không tin, trên đời này chưa có học sinh mà mẹ không dạy được đâu!"
Thẩm Tuệ nói như đinh đóng cột.
Sau khi cúp điện thoại, bà ấy chuẩn bị đi thăm Hứa Minh Tâm.
Nếu cô dám ăn cái gì miếng to, vậy thì bà ấy cũng không khách khí đâu!
Nếu đã dấn thân vào xã hội thượng lưu, thì phải có giáo dưỡng cơ bản của danh viện.
Bà ấy phải nghiêm khắc, nếu không về sau cái mà bà ấy làm mất không chỉ là thể diện của nhà họ Cố, còn có thể diện của nhà họ Ngôn nữa.
Bà ấy đẩy cửa ra thì liền trông thấy Hứa Minh Tâm đang ngồi thẳng người cắt bít tết, cố gắng khống chế lực đạo, cố gắng phát ra tiếng chạm bé.
Còn bút ghi âm ở bên cạnh đang phát những lời chỉ bảo của bà ấy ban nãy.
"Bít tết phải cắt vừa phải, ăn cái gì thì phải nhấp môi. Đây... cái thìa này là dùng để uống canh, không được bê lên uống. Dao nĩa dùng bữa tối phải... phải để như thế này, tạm thời thiếu đĩa, sao nĩa phải... phải như này? Là như này nhỉ?"
"Hứa Minh Tâm, con phải học nhanh lên, không được để mất mặt. Học xong mới được ăn này nọ."
"Bít tết thơm quá! Súp Borscht cũng thơm! Nấm bơ.... sao trông món nào cũng hấp dẫn vậy!"
"Không được không được, phải học nhanh lên chút, chẳng còn mấy ngày nữa! Không được đi ra ngoài còn làm cậu ba Cố mất mặt, sau này bất kể là đi đến bữa tiệc nào thì cũng đều phải học thôi!"
Hứa Minh Tâm đang tự thôi miên mình, nói một mình, cố gắng thuyết phục chính mình.
Đối với một người chưa từng được tiếp cận giáo dục lễ nghi chính thống như Hứa Minh Tâm mà nói thì, học được cái này trong thời gian ngắn là quá khó khăn.
Nhưng may mà cô chịu khó, cô không tin cái trò này còn có thể khó hơn đề toán học!
Thẩm Tuệ vốn định nói lời nghiêm khắc, nhưng nhìn thấy dáng vẻ này của cô, thế mà bà ấy lại tràn ngập vui mừng.
Con bé có vài phần giống mình năm xưa, không có ỷ được cưng chiều mà kiêu, vẫn biết cố gắng nâng cấp bản thân, không làm mất mặt người đàn ông nhà mình.
Người mà con trai bà ấy nhìn trúng, tuy không xuất sắc, nhưng... cũng làm cho người ta không ghét nổi.
Bà ấy thấy cô đã sai vài chỗ rồi, không kìm được xuất hiện sửa chữa.
"Mẹ nuôi... vừa nãy con xin lỗi, con không cố ý nói như vậy đâu."
"Mẹ biết, vừa nãy mẹ ví dụ sai, thất thố rồi. Con phải nhớ, cho dù con đang nhếch nhác, con cũng phải cười, cười tự nhiên hào phóng, như thế thì truyền thông mới không bắt được trạng thái xấu của con." "Con không phải là nhân vật công chúng, không cần e ngại truyền thông, nhưng cái đạo lý này thì hữu dụng thật. Con chật vật khóc lóc, sẽ chỉ làm cho kẻ địch cười. Con càng kiên cường, bọn họ càng phẫn nộ, ngược lại tự loạn trận tuyến. Phu nhân nhà giàu không hề dễ làm, nhưng một khi đã ngồi vững rồi thì không ai có thể kéo con xuống khỏi cái vị trí đó!
con hiểu chưa?"
"Là để con vững như thái sơn, có tự tin? Đúng không?"
"Đây chỉ là một điểm, ngoài ra, nếu thật sự bị người ta bắt nạt, thì con đừng nhường nhịn, con hung hăng đánh trả lại cho mẹ! Sợ cái đinh gì, có hai gia tộc lớn chống lưng cho con, sợ cái rắm ý!"
"Mẹ nuôi, mẹ nói tục rồi!"
"Bây giờ là giờ tan học." Thẩm Tuệ tức giận nói: "Học cho tốt vào, con có biết năm xưa mẹ đã vả bao nhiêu con hồ ly tinh không? Không được, mẹ phải dạy con cái khóa học này, đầu năm nay nữ thượng vị còn nhiều, con lấy bút ra ghi lại, nó có giúp ích cho con đó!" "Vâng vâng vâng!" Hứa Minh Tâm vội vàng lấy vở lấy bút ra, nghiêm túc ghi chép lại.