Cố Yên cảm mạo tương đối nhẹ, hôm sau là đã khỏe như vâm rồi.
Sau khi cô ấy chăm sóc cho Lệ Nghiêm xong, cô ấy liền tới thăm cô.
"Yên tâm đi, anh ba chỉ là có chướng ngại tâm lý, tầm trưa nay là anh ấy có thể tỉnh lại rồi."
"Chướng ngại tâm lý?"
"Anh ấy sợ nước, tật xấu của vụ rơi xuống nước bốn năm trước, tôi tưởng cả đời này anh sẽ không xuống nước cơ, nhưng không ngờ anh ấy đã vì cô mà nhảy xuống nước hai lần rồi, có thể thấy cô quan trọng cỡ nào trong lòng anh ấy."
Hứa Minh Tâm nghe thấy câu này, cô nhìn Cố Gia Huy thật sâu.
Cô thà rằng mình chẳng quan trọng như vậy, quả thật Cố Gia Huy chính là không muốn nữa nữa rồi, anh nhảy xuống biển trong hoàn cảnh nguy hiểm như vậy, anh không muốn sống nữa sao?
Cô chết thì cũng chẳng quan trọng gì, nhưng nếu anh mà xảy ra chuyện gì, thì tập đoàn J.C phải làm sao, ông cụ, Cố Yên phải làm sao?
So sánh ra thì mạng của anh quý giá lắm.
"Tôi không thích anh ấy như thế, tôi mong anh ấy có thể chăm sóc tốt cho bản thân hơn."
"Ngốc, có người đàn ông như thế này yêu cô, là may mắn của cô."
"Nhưng tôi chết đi cũng chẳng sao, anh ấy mà xảy ra chuyện gì..."
"Ai bảo em chết đi cũng chẳng sao, em chết đi thì tôi phải làm sao?"
Hứa Minh Tâm còn chưa nói xong cơ, không ngờ có người đã cắt ngang lời cô rồi.
Giọng nói quen thuộc, chỉ là khàn khàn và trầm thấp hơn thôi.
Hứa Minh Tâm ngơ ngác nhìn người trên giường đã tỉnh, nửa ngày cũng chưa hồi thần.
Cố Gia Huy có sức, anh cẩn thận ôm cô vào lòng.
Hôm qua, vẫn chưa ôm đủ.
Thấy cô bình an không sao, thật sự là quá tốt rồi.
"Sau này không được nói những lời này nữa, em chết rồi thì tôi phải làm sao?"
"Nhưng mà..."
"Không nhưng nhị gì hết, đây là mệnh lệnh, em phải sống khỏe, thì mới có thể báo đáp tình nghĩa tôi chờ em hai năm. Bằng không, nếu em mà xảy ra chuyện, tôi đã giữ mình lâu như này, nuôi một cô vợ xinh như hoa, bảo mất là mất, thì tôi buồn cỡ nào hả."
Hứa Minh Tâm nghe vậy, cô hoàn toàn không phản bác được.
Cố Yên ở bên cạnh nhếch môi cười, cô ấy lặng lẽ đi ra ngoài và còn rất trượng nghĩa đóng cửa lại nữa.
Cô ấy vừa quay người lại liền đâm vào trong một cái ôm ấm áp.
Cô ấy ngẩng đầu lên nhìn, không ngờ lại là Lệ Nghiêm.
"Anh vẫn chưa khỏe, sao đã ra ngoài chạy loạn rồi, anh phải về phòng nghỉ ngơi đi."
"Bác sĩ không có ở đấy, bệnh nhân rất cô đơn."
Cố Yên nghe thấy lời này, cô ấy không kìm được cười một tiếng: "Chẳng phải anh là bác sĩ sao?"
"Tự điều trị rất khó."
Lệ Nghiêm nắm tay cô ấy, rồi nói: "Hôm nay trời đẹp, đi ra ngoài cùng anh nhé, sưởi nắng. Bọn họ, chúng ta không quấy rầy. Chúng ta, người khác cũng đừng hòng quấy rầy."
"Lệ Nghiêm, kết hôn sớm chút đi."
Lần này, cô ấy lại nhắc nữa.
Cô ấy nghĩ, đừng để đêm dài lắm mộng thì hơn.
Nếu anh ta đã nhận rõ tình cảm của mình, vậy thì hôn lễ này có long trọng hay không thì có quan hệ gì??//
Cô ấy biết, Lệ Nghiêm chắc chắn sẽ không để mình thiệt.
Mặc dù hôn lễ là việc lớn cả đời, nhưng cô ấy nghĩ, chỉ cần chú rể là anh, cho dù là cử hành ở một giáo đường nhỏ, cô ấy cũng cam tâm tình nguyện.
"Anh không muốn bạc đãi em, cháu trai Cố Tử Vị của em cưới vợ phô trương lớn như thế. Mặc dù nhà họ Bạch sẽ không làm những hôn lễ dung tục đó, nhưng cũng sẽ không qua loa."
"Em biết, nhưng... em muốn gả cho anh, em muốn anh mau cưới em về nhà!"
Nói xong, Cố Yên kiễng chân lên, chạm nhẹ vào cánh môi anh ta.
Lệ Nghiêm nghe được lời này, anh ta rất cảm động.
Cô ấy nói rằng, cô ấy muốn gả cho mình.
"Được, vậy anh sẽ cưới em, về nhà anh sẽ trao đổi với chú rồi quyết định ngày tổ chức hôn lễ. Đến lúc đó anh và chú sẽ đến nhà em thăm hỏi rồi bàn bạc với bố em chuyện này."
"Vâng."
Trở về, Cố Yên đã nói chuyện này cho Cố Gia Huy biết.
"Anh, có lẽ đứa em này phải kết hôn trước anh rồi, anh đừng có mà trách em không phúc hậu, chắc em không đợi được đến hai mươi tám đâu, hai mươi tám thì em thành bà cô già rồi."
Cố Gia Huy nghe vậy thì có chút bất đắc dĩ, đây là khoe ân ái hả?
Những người bạn bằng tuổi anh đều đã cưới vợ, còn anh... ngay cả chuyện xấu hổ cũng không thể làm!
"Thật à? Thế thì tốt quá rồi!"
"Tới lúc đó tôi cho cô làm phù dâu rồi tôi ném hoa cưới cho cô! Lại nói đến hoa cưới, bó hoa cưới đó linh nghiệm thật đấy, quả nhiên tôi là kết hôn tiếp theo!"
"Vậy cô đừng cho tôi thì hơn, quá lãng phí!"
Hứa Minh Tâm vội vàng lắc đầu, cô và Cố Gia Huy còn một năm rưỡi chạy cự li dài nữa đây này!
"Cầm trước, dính may mắn."
"Thế cũng đúng."
Cô có thể cảm nhận được là Cố Yên rất vui, thực ra cô cũng có thể đoán được là hôm đó cô ấy buồn như thế, chắc chắn cũng là vì Lệ Nghiêm.
Cũng chỉ có người yêu, mới có thể khiến cho tâm trạng xảy ra thay đổi lên xuống như thế.
Nhưng mà thấy bầy giờ cô ấy như này, cô thật lòng hy vọng cô ấy có thể mãi mãi hạnh phúc tiếp như này.
Cô hoàn toàn không biết, đây nhìn thì như chuyện tình yêu của hai người, nhưng nó lại là câu chuyện yêu hận rắc rối của ba người.
Cố Gia Huy không có nghỉ ngơi bao lâu liền bắt đầu bắt tay chuẩn bị tư liệu.
Nội dung công việc lần này không nhiều, chủ yếu là đến giải sầu.
Nhưng đối phương yêu cầu mau chóng chứng thực, cho nên hai ngày nay anh hơi bận rộn.
Cũng vì chuyện lần trước nên Cố Gia Huy đã cấm cô và Cố Yên đi ra bờ biển, anh bảo Lệ Nghiêm trông chừng hai người.
Dù bọn họ nhõng nhẽo ra sao, dù Cố Yên đã lôi ra mỹ nhân kế, thì cũng chẳng ăn thua gì.
Cô ấy nghĩ, kiếp trước chắc chắn Lệ Nghiêm là một thầy tu, nếu không thì sao kiếp này lại thanh tâm quả dục như vậy.
Cố Yên... Cố Yên đã thể hiện đến thế này rồi, thế mà Lệ Nghiêm vẫn không nhúc nhích tí nào.
Sau đó, Hứa Minh Tâm đã kéo tay của Cố Yên, nói với vẻ mặt rất nghiêm túc: "Người đàn ông của cô cũng có vấn đề, đúng không? Người đàn ông của tôi không chạm vào tôi, là bởi vì tôi còn nhỏ, vẫn cần phải chờ thêm. Vì sao người đàn ông của cô không nhúc nhích tí nào vậy, nhìn cũng không thèm nhìn nữa?"
Cố Yên nghe vậy thì đen mặt, cô ấy liếc mắt nhìn dáng người trước lồi sau vểnh của mình trong gương, tuyệt đối nóng bỏng.
Cô ấy đã mặc váy vải voan mỏng, lạnh đến nỗi run cầm cập rồi, không ngờ Lệ Nghiêm còn chẳng thèm nhìn lấy một cái, trực tiếp cầm áo khoác khoác lên người cô, rồi nói: "Về phòng mặc quần áo vào, cẩn thận lạnh."
Không hiểu phong tình, mẹ nó!
"Người đàn ông của tôi không sao hết, chỉ là đầu óc không bình thường. Người đàn ông của cô là thương cô, người đàn ông của tôi... là ăn chay cấm dục! Tôi và anh ấy ở bên nhau nhiều năm, tôi chưa từng nhìn thấy tờ giấy vệ sinh nào khả nghi ở trong phòng anh ấy. Mẹ nó, người này cấm dục ăn chay, sau này tạo em bé thế nào đây?"
Cố Yên nói với vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, hận không thể thẳng tay đè người nọ xuống giường.
"Thế giờ chúng ta phải làm sao, bán đảo trên biển nổi danh, nhưng chúng ta lại không được xuống biển chơi."
"Thôi bỏ đi, tôi không đánh lại anh ấy, cũng không dám đánh thuốc mê cho anh ấy, chúng ta đi dạo phố đi. Chắc hẳn chỗ này có rất nhiều hải sản ăn vặt đặc sắc đấy nhỉ?"
Hứa Minh Tâm nghe vậy thì hai mắt sáng lên: "Đúng, chúng ta không được xuống biển, thì chúng ta đi ăn!"
Bọn họ hùng hùng hổ hổ đi ra ngoài, tất nhiên Lệ Nghiêm cũng đi theo.
** li và túi tiền miễn phí.
Nhưng, không có tốt đẹp như họ tưởng tượng.
Khi nanh vuốt của các cô vươn về phía con hàu sống, Lệ Nghiêm ở đằng sau lãnh đạm nói: "Có ký sinh trùng."
Bọn họ phẫn nộ thu tay về, sau đó lại nhìn về phía con cua.
"Cua tính lạnh, Yên Yên, em sắp đến tháng, không được ăn." .
"Cô ấy không thể ăn, tôi ăn được mà!"
"Cô cung hàn, tốt nhất là cũng đừng ăn, ăn nhiều sau này để lại bệnh phụ khoa."
"Ách..."
Hứa Minh Tâm vốn đang hào hứng, nhưng nghe thấy lời này, cô ấy chà chà tay rồi thu tay về. Lão đại đúng, lão đại nói gì cũng đúng!