Từ lâu anh đã quá quen với những lời bán tán như vậy, việc duy nhất anh làm đó là bơ đi, mặc kệ bọn họ.
Nhưng dáng vẻ im lặng, không nói một lời của anh, trong mắt cô lại biến thành dáng vẻ mặc cảm tự ti!
Tiểu vũ trụ trong lòng cô bỗng chốc bùng nổ.
Cô trực tiếp chạy đến chỗ đám đông, đứng lên phía trước anh, giống như một con gà mẹ đang che chở, bảo vệ cho đàn con của mình vậy.
Cô không ngần ngại mà nói: "Chị này, phiền chị khi nói chuyện thì ăn nói lịch sự một chút? Là con trai của chị không cẩn thận va phải anh ấy, thậm chí còn làm bánh ngọt dính lên quần áo anh ấy, chúng tôi đã không muốn làm to chuyện thì thôi, chị lại còn làm ra vẻ như lỗi là của chúng tôi vậy."
"Cái con nhỏ này sao lại ăn nói ngang ngược như vậy chứ? Sao cô không nhìn thử bộ dạng dọa chết người của anh ta đi! Chắc chắn là do anh ta dọa con trai tôi đến mức thằng bé sợ quá, mới ngã thế này. Tôi còn chưa bắt các người phải bồi thường tổn hại tinh thần thì thôi, các người còn dám ở đây nói láo. Mọi người đều nhìn thấy hết rồi đúng không, con người này trông đáng sợ như thế, nếu chẳng may sau này con trai tôi bị ám ảnh, ảnh hưởng đến sự phát triển của nó thì làm thế nào?"
Người phụ nữ đó không những không xin lỗi, ngược lại còn vô cùng độc đoán.
Mọi người xung quanh cũng xì xào, nhìn hai người họ bằng ánh mắt e dè.
"Đúng vậy, xấu như thế, sau này đứa nhỏ bị ám ảnh thì phải làm sao?"
"Cô nói nhỏ một chút, nhỡ anh ta là một tên biến thái thì làm thế nào? Không phải trên tivi hay nói rằng những người tự ti vì khiếm khuyết trên cơ thể, cuối cùng cũng sẽ trở thành một quái vật máu lạnh giết người hay sao?"
"Đúng, đúng, đúng, nên cẩn thận một chút!"
Nghe thấy những lời nói khó nghe này, dù không phải nói cô, nhưng cô vẫn cảm thấy không thể chấp nhận được.
Cô và anh sau này cũng sẽ trở thành vợ chồng, lúc đó cô chính là người của anh.
Mặc dù cô cũng có chút sợ hãi vì ngoại hình của Cố Gia Huy, nhưng cô tuyệt đối không bao giờ nói những lời tổn thương như thế. Hơn nữa, làm gì có ai mong muốn cơ thể mình bị khiếm khuyết, vậy tại sao lại phải xấu hổ vì điều đó chứ?
Cô nắm chặt tay, hệt như một con thú nhỏ, cố gắng tích lũy sức mạnh, chỉ chờ thời cơ đến là bùng nổ.
Những tiếng bàn tán vẫn không ngừng vang lên, đột nhiên có tiếng la hét réo lên, cắt đứt mọi tiếng ồn.
"Câm miệng lại cho tôi!"
Một tiếng nói khiến tất cả những người xung quanh trở nên im lặng.
Cô siết chặt tay thành nắm đấm, nói một cách đanh thép.
Đôi mắt cô cũng nhuốm màu lạnh lẽo, trực tiếp rơi trên người phụ nữ kia.
"Nói có sách, mách có chứng. Chúng tôi sẽ xem lại camera giám sát ở cửa hàng. Nếu như thực sự do con trai chị chạy lung tung mà không nhìn đường nên mới đụng phải người đàn ông của tôi, chị phải bồi thường tiền cho bộ vest của anh ấy! Còn nữa, nếu ai còn dám bàn tán về anh ấy thêm một câu nữa thì đừng trách tôi!"
Dáng vẻ của cô toát lên khí chất làm cho người khác kinh ngạc, sững sờ, không dám nói gì nữa.
Hứa Minh Tâm là một người đã nói là làm. Ngay sau đó, cô lập tức kéo tay anh đi vào cửa hàng, xem lại camera giám sát.
Anh không nói gì, khoé môi nở một nụ cười bất đắc dĩ.
Anh lớn như thế này rồi, vậy mà còn núp dưới cánh tay người khác bảo vệ.
Cái cảm giác được người khác thương, che chở cho mình, không ngờ nó lại ấm áp đến thế.
Ánh mắt Cố Gia Huy bỗng trở nên dịu dàng hơn bao giờ hết, bất giác anh liếc nhìn đôi bàn tay bé nhỏ đang nắm chặt tay mình.
Tay cô rất nhỏ và mềm mại, lòng bàn tay rất ấm, thậm chí còn đang ướt đẫm mồ hôi.
Tấm lưng nhỏ nhắn của cô thẳng đứng, giống như một cây tùng lâu năm, không thể bị uốn cong.
Anh có thể nhận ra cô cũng đang rất sợ hãi, nhưng trong đó ẩn chứa nét mạnh mẽ, nhất quyết đòi lại công bằng cho anh.
Tất cả những sự việc diễn ra vừa rồi đều lọt vào tầm mắt của thư ký Khương Tuấn.
Vốn dĩ anh ấy định qua đó giúp, nhưng lại bị Cố Gia Huy bí mật xua tay, ra hiệu đứng im đấy, đừng xen vào.
Khương Tuấn bất lực lắc đầu, xem ra cậu ba lại muốn được tận hưởng cảm giác được bà xã tương lai bảo vệ.
Thông thường là anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng gia đình này thì có vẻ ngược lại, mỹ nhân cứu anh hùng.