Mục lục
Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Cố Cố ăn ngay nói thật mà! Nếu mami mà biết cậu đánh nhau với người ta, chắc chắn lại tức giận cho coi!"
"Nếu cháu còn nói xấu cậu nữa, cậu sẽ tét mông cháu đấy!"
Ôn Thành cố tình giơ bàn tay lên.
Không ngờ một giây sau Cố Cố thay đổi sắc mặt luôn.
"Cậu, cậu nỡ đánh Cố Cố thật à? Cháu biết cậu thương cháu nhất mà, đánh lên người cháu, đau trên người cậu, đúng không nào?"
"Hửm?"
Hứa Minh Tâm nghe thấy câu này, cô mở to mắt, sao câu này quen thế?
Cô cảm nhận được một ánh mắt sắc bén, cô nhìn về phía Cố Gia Huy, anh cũng đang nhìn mình, ánh mắt sâu xa.
Cô hơi ngượng ngùng, lảng đi nhìn sang chỗ khác.
"Ay ya, cháu biết là cháu làm cậu giận rồi mà, nếu trong lòng cậu thấy không thoải mái, thì cậu tét cháu một cái đi..."


"Ay ya, cháu biết là cháu làm cậu giận rồi mà, nếu trong lòng cậu thấy không thoải mái, thì cậu tét cháu một cái đi..."
Cố Cố rất là tự giác đưa cái mông qua: "Cậu... cậu không nỡ đánh, đúng không? Cho dù Cố Cố nói lỡ lời, cậu cũng sẽ không so đo với Cố Cố, đúng không nào?"
Ôn Thành bất đắc dĩ đỡ trán: "Cố Cố, cậu còn chưa nói gì mà, đã bị cháu nói hết rồi, cậu còn nói gì được nữa đây?"
"Cậu có thể nói là không đánh Cố Cố!"
"Được, không đánh nữa."
"Cháu biết cậu tốt nhất mà."
Cố Cố từ trên sô pha nhảy vào trong lòng Ôn Thành, cô bé kích động moa một cái.
Ôn Thành lập tức bỏ vũ khí đầu hàng, thương yêu ôm lấy Cố Cố.
Dù sao cũng là cháu gái ruột của mình, nhìn mặt còn có thể nhìn ra bọn họ có dấu vết máu mủ tương đồng.
"Xem xong, không có ý định cảm khái hai câu à?"


Cố Gia Huy tiến lên, một tay ôm lấy Hứa Minh Tâm.
"Ách... tôi cảm thấy Cố Cố nói đúng mà, sao lại nỡ đánh cơ chứ? Cố Cố đáng yêu như thế cơ mà, đúng không?"
"Thế em thì sao?"
"Tôi cũng rất đáng yêu, anh cũng không nỡ đánh tôi, có đúng không?"
"Chỉ biết nói không đứng đắn với tôi."
Cố Gia Huy bực mình vỗ mông cô, rất co dãn, xúc cảm tốt lắm.
Nếu không phải có người đang ở đây, anh sợ là phải tét thêm hai cái nữa.
Buổi trưa ăn cơm xong thì đi nghỉ ngơi, Ôn Thành không nhịn được hỏi Hứa Minh Tâm, chuyện liên quan đến Bạch Thư Hân.
Hứa Minh Tâm nghe nói có một chiếc xe việt dã tới đón Bạch Thư Hân đi ăn cơm, cô liền nghĩ đến người quân nhân Lý Toàn kia, nếu Thư Hân đồng ý đi ăn cơm, coi như hai người này đã thành đôi rồi sao?


"Thế chẳng phải là bọn họ mới quen nhau có mấy ngày ngắn ngủi thôi à?"
"Đúng thế, sao vậy?"
Ôn Thành rất là ngạc nhiên, anh ta tưởng cái người trong miệng Bạch Thư Hân chính là người tới đón cô ấy đi ăn cơm.
Nhưng giờ xem ra rõ ràng là không phải, Bạch Thư Hân có người mình thích, thế tại sao cô ấy còn muốn đi xem mắt, hơn nữa còn đồng ý phát triển thêm một bước nữa cơ chứ?
Lẽ nào, suy nghĩ của phụ nữ đều kỳ lạ như vậy sao?
Hứa Minh Tâm thấy anh ta suy nghĩ xuất thần, cô không nhịn được hỏi: "Anh sao vậy?"
"Vậy cô có biết... cô ấy thích ai không?"
"Cái này..."
Hứa Minh Tâm muốn nói rồi lại thôi, cô cũng không thể nói là Bạch Thư Hân thích anh trai mình chứ?
Dù sao thì cũng là chuyện riêng tư của nhà người ta, cô cũng không tiện nói nhiều cái gì.


Cô đành phải lắc đầu: "Cái này... tôi không biết."
"Thế được thôi, hôm nay tôi xin nghỉ tới đây, cuối tuần tôi đã trì hoãn hai ngày chưa tới thăm Cố Cố, tôi phải về sớm một chút, tôi đang có một dự án vẫn chưa làm xong."
"Vậy anh đi đường cẩn thận nhé, anh và Thư Hân là hàng xóm cũng là đồng nghiệp, nhờ anh chiếu cố cậu ấy thêm chút."
"Ừ, tôi biết rồi."
Ôn Thành ôm Cố Cố một cái, sau đó nói tạm biệt với cô bé rồi quay người bước đi.
Cả nhà ba người trong nhà, trông thật thảnh thơi...
Chú heo Becky.
Cố Gia Huy không hiểu, một bộ phim hoạt hình bình thường như này, sao mà bán chạy thế?
Tại sao Cố Cố thích xem đến vậy, rõ ràng ở nước ngoài cũng không biết sản phẩm phim hoạt hình trong nước này mà.
Còn Hứa Minh Tâm lại cũng ngồi xem cùng, xem đến mê say, vốn dĩ lúc trong nhà chỉ có Hứa Minh Tâm, anh nhọc lòng làm bố.


Còn Hứa Minh Tâm lại cũng ngồi xem cùng, xem đến mê say, vốn dĩ lúc trong nhà chỉ có Hứa Minh Tâm, anh nhọc lòng làm bố.
Nay trong nhà còn thêm một cô nhóc nữa.
Tấm lòng làm bố này của anh càng nhọc hơn.
Đây không phải là một nhà ba người, đây là một bố và hai con gái.
Tuy Cố Gia Huy liên tục tẩy não mình, Hứa Minh Tâm là cô dâu của mình, anh chỉ chiều cô thành trẻ con mà thôi.
Nhưng mỗi khi nhìn thấy cô và Cố Cố chơi thành một nhóm, còn anh thì ở bên cạnh không chen mồm vào được, phút chốc anh có cảm giác mình lớn tuổi rồi, khác biệt rất nghiêm trọng...
Để kéo gần đến tiếng nói chung, thế mà anh không đi công ty nữa, mà là xem... chú heo Becky?
"Hay lắm à?"
"Hay lắm, anh không thấy Becky rất đáng yêu sao?"


"Em không cảm thấy cô ta rất phẳng à?" Cố Gia Huy nói ra sự thật.
"Em không cảm thấy cô ta rất phẳng à?" Cố Gia Huy nói ra sự thật.
"Phim hoạt hình thôi mà, đến mức phải tích cực vậy không? Đẹp là được!"
"Bố Cố, Minh Tâm."
Cố Cố vốn đang nghiêm túc xem phim hoạt hình thì bỗng nhiên gọi bọn họ.
"Khi nào thì hai người tạo cho con một em trai, em gái vậy?"
"Em trai... em gái?"
Hứa Minh Tâm suýt thì cắn vào lưỡi.
Cô đỏ mặt, cũng không dám nhìn Cố Gia Huy, nhưng mà cô có thể cảm nhận được, ánh mắt nóng rực của anh đang nhìn cô, như hình với bóng, không lái đi được.
Ánh mắt của anh rất có tính xâm lược, khiến cho cô không thể che dấu.
Rõ ràng là mặc đồ rất kín đáo, nhưng đột nhiên lại sinh ra cảm giác bất an.


"Sao bỗng nhiên lại hỏi cái này?"
Gi ọng nói của Cố Gia Huy trầm thấp, khàn khàn, giống như bản dạ khúc hùng hậu, mang theo vài phần thần bí.
"Mami bảo mẹ không thể sinh thêm em trai em gái cho con nữa, cậu thì chưa có vợ, bạn gái cũng không có, thế thì càng không thể rồi. Con chỉ có thể trông chờ vào bố Có thôi, bố Cố là siêu nhất, lấy được vợ, bố siêu hơn cậu nhiều!"
"Thế Cố Cố thích em trai, hay là em gái?"
"Con thích hết! Có em gái thì con có thể chải tóc cho em ấy, có em trai thì con kể chuyện cho em ấy..." Cố Cố nghiêm túc suy nghĩ, cô bé nói rõ ràng: "Chỉ có điều... không biết là lúc nào có?"
"Vẫn... vẫn còn sớm mà..."
Hứa Minh Tâm xấu hổ nói, giọng nói cũng đang run run.
Cô trừng mắt lườm Cố Gia Huy, ánh mắt anh thâm thúy, cô lập tức sa vào đôi mắt tịch mịch kia, không thể tự thoát khỏi.
Hô hấp của cô cũng hơi run run.


Anh nắm chặt lấy tay cô, dùng sức như thế, giống như là sợ cô chạy mất vậy.
"Cố Cố, con xem ti vi trước đi, bố và mẹ thương lượng một chút, được không nào?"
"Được được, Minh Tâm mau đi đi."
Cố Gia Huy đứng lên, anh trực tiếp vác Hứa Minh Tâm lên, sau đó quay người đi về phòng.
Cô bị ném lên giường, rơi đến nỗi đầu óc choáng váng, cô còn chưa tỉnh táo lại, trên người đã có một thân hình nóng bỏng đè lên, khó mà nhúc nhích.
Nụ hôn nóng bỏng rơi xuống như cơn bão, xâm chiếm cánh môi cô.
Tiêu rồi tiêu rồi, đốt lửa rồi...
Cô không chống đỡ được, liền giống như một con thuyền lá trong biển sâu, mặc anh nắm trong tay.
Trong bầu không khí cũng dâng lên mùi mập mờ.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, đôi môi hơi sưng đỏ, đỏ mê người.


Nụ hôn nóng bỏng rơi xuống như cơn bão, xâm chiếm cánh môi cô.
Tiêu rồi tiêu rồi, đốt lửa rồi...
Cô không chống đỡ được, liền giống như một con thuyền lá trong biển sâu, mặc anh nắm trong tay.
Trong bầu không khí cũng dâng lên mùi mập mờ.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, đôi môi hơi sưng đỏ, đỏ mê người.
Cô thở hổn hển, hai mắt mê ly nhìn anh.
"Anh... anh lại phát điên cái gì vậy?"
"Muốn sinh em bé với em, nhưng em lại quá nhỏ, cho nên tôi muốn đòi ít bồi thường."
Ánh mắt anh sâu thẳm, lóe lên tia sáng.
Con người đen nhánh thâm thúy như kia, bên trong phản chiếu bóng dánh nho nhỏ của mình.
"Vậy... vậy đã đòi đủ chưa?" Cô liếm môi rồi nói. "Không đủ, ít này sao mà được?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK