"Tôi biết rồi, cảm ơn."
Cô ấy biết anh ta muốn nói gì, không đợi kịp ngắt lời.
Cô ấy liếc mắt nhìn, thế mà kích cỡ lớn nhỏ nào cũng có, đoán chừng là anh ta cũng không biết cỡ ngực của mình.
Thế mà bây giờ vẫn còn đàn ông không biết kích cỡ của phụ nữ?
Chẳng phải đàn ông bây giờ toàn dùng mắt đoán sao?
"Cái đó, quần áo của tôi..."
Cô ấy có hơi ngượng ngùng, cô ấy xấu hổ nói.
Không cần nghĩ cũng biết là anh ta thay, nhưng cô ấy vẫn không hết hi vọng, nỡ đâu có bất ngờ thì sao?
Ôn Thành nghe thấy câu này, đầu óc nóng lên, sắc mặt lập tức đỏ lên.
Ôn Thành nghe thấy câu này, đầu óc nóng lên, sắc mặt lập tức đỏ lên.
Anh ta ngập ngừng đứng yên tại chỗ, hai tay để thắt lưng đều yên lặng xiết chặt.
Bạch Thư Hân thấy anh ta như này, cô ấy liền hiểu chắc chắn quần áo của mình là anh ta thay rồi.
Anh ta có ý tốt thôi.
"Cái đó... không xảy ra cái gì chứ? Tối qua tôi uống say, tôi không có làm chuyện gì quá đáng chứ?"
"Yên tâm... cô ở chỗ tôi... tuyệt đối... an toàn tuyệt đối! Cho dù... cho dù cô cởi, cởi sạch, tôi cũng... sẽ không làm bậy. Cô yên... tâm một trăm hai mươi phần trăm!"
Anh ta nghe thấy lời nói của Bạch Thư Hân, thì lập tức giải thích, hận không thể vỗ ngực bảo đảm, mình tuyệt đối là chính nhân quân tử.
Bạch Thư Hân không khỏi cảm thấy buồn cười, cô cảm thấy dáng vẻ anh ta đỏ mặt cũng rất đẹp trai, mặc dù bây giờ bị đánh rất thảm, nhưng vẫn có thể phân biệt ra đường nét tuấn lãng.
Bạch Thư Hân nghĩ tới tối qua mình vô tâm vô phế, nhìn anh ta và người khác đánh nhau, còn châm biếm anh ta mấy câu.
Cô ấy hơi áy náy: "Vết thương của anh đỡ hơn chưa? Chắc chắn là đau lắm đúng không?"
"Có thể... chịu đựng được."
"Lát nữa tôi đi mua cho anh ít rượu thuốc nhé, chú tôi thường mua ở cửa hàng đó, điều trị bị thương rất lợi hại."
"Được... cô, cô quyết định nhé."
"Tật nói lắm của anh là nhìn thấy tôi mới như thế sao? Anh không nhìn tôi, nói chuyện liệu có đỡ cà lăm hơn không?" Bạch Thư Hân nghi ngoặc nói.
Anh ta nghe vậy, thì thử quay người, rồi nói: "Như thế này à?"
"Nói câu dài hơn chút."
"Tôi hơi đói rồi, muốn, muốn ăn sáng không?"
"Hình như tốt hơn rồi đó, anh thấy sao?"
"Hình như có một chút."
Bạch Thư Hân nghe vậy thì không nhịn được cảm tạ trời đất, cuối cùng không cần nghe anh ta nói lắp không xuôi như vậy nữa rồi.
Bạch Thư Hân nghe vậy thì không nhịn được cảm tạ trời đất, cuối cùng không cần nghe anh ta nói lắp không xuôi như vậy nữa rồi.
"Thế lần sau anh và tôi nói chuyện thì anh đừng nhìn tôi, muốn nói như nào thì cứ nói như thế, được không? Con người tôi... không quen với cách nói chuyện của anh lắm, tôi sợ một ngày nào đó tôi điên lên, tôi tẩn anh một trận thì không hay, thật ra tôi ra tay cũng rất nặng."
Bạch Thư Hân thật sự sợ một ngày nào đó mình không nhịn được, thế thì xấu hổ rồi.
Ôn Thành mỉm cười e lệ, anh ta nói: "Ăn sáng đi, vừa mua vẫn còn nóng đấy."
Hai người ngồi xuống, khi Ôn Thành muốn muốn chuyện với cô ấy, thì tự giác quay mặt sang một bên, không nhìn cô ấy nữa, nói chuyện cũng lưu loát hơn rất nhiều.
"Chỗ anh sống rất được, bố cục rất giống với căn hộ của tôi."
"Vậy sao? Cô sống ở tòa nhà nào?"
"Tôi sống ở căn hộ Cẩm Giang, chính là tòa gần công ty đó. Tôi cũng là muốn cho tiện, dù sao thì sau này phải đi làm, đoán chừng cũng rất khó đổi công việc, cho nên tôi đã chọn căn gần một chút."
"Tôi... chỗ này của tôi cũng là căn hộ Cẩm Giang..."
Anh ta có chút kích động, nên đã quay đầu lại.
Bạch Thư Hân nghe thấy vậy, cô ấy hơi ngạc nhiên.
Lẽ nào trùng hợp như vậy ư?
"Anh ở tầng mấy?"
"603, cô... cô thì sao?"
"Tôi... 604? Vậy sao?"
Bạch Thư Hân lập tức đứng bật dậy, rút ra thẻ mở cửa từ trong túi quần, sau đó đẩy cửa đi ra.
Cô ấy thử một chút, đúng là mình sống ở 604, hôm qua vừa mới chuyển tới, cô vẫn chưa ấn tượng sâu lắm.
Trời!
Thế mà cô là hàng xóm với Ôn Thành ư?
Ôn Thành thấy trong phòng cô ấy lộn xộn bề bộn, anh ta mỉm cười nói: "Cô vừa chuyển tới à? Thảo nào tối qua tôi hỏi cô nhà mới ở đâu, cô nghỉ nửa ngày cũng không nghĩ ra. Hôm qua ban ngày tôi ở biệt thự chơi với Cố Cố, nếu tôi mà về sớm, có khi có thể chuyển nhà giúp cô rồi."
Bạch Thư Hân đứng đằng sau Ôn Thành, hiếm khi nghe thấy anh ta nói một câu hoàn chỉnh lưu loát như vậy.
Bây giờ cô ấy mới nhận ra là giọng của Ôn Thành rất dễ nghe, rất tao nhã trong trẻo, giống như làn điệu cello vậy, khẽ thuần hậu, có vẻ vô cùng có tầng bậc.
Gi ọng nam rất em tai, không cao không thấp, vừa chuẩn, rơi vào trong tai, khiến cho màng tai cũng khẽ run lên, vô cùng dễ nghe.
"Cô có cần giúp không? Tôi là chuyên gia dọn dẹp đấy."
Anh ta quay người lại nhìn Bạch Thư Hân.
"Tôi... tôi có thể sắp xếp một số đồ linh tinh, đồ quý giá và quần áo cá nhân... tôi không, không động."
Bạch Thư Hân nhìn anh ta với vẻ bất đắc dĩ, đúng là một giây là đánh về nguyên hình.
"Ăn cơm xong lại dọn tiếp nhé, vừa chuyển tới, còn có thứ phải thu dọn."
"Được... được..."
Bọn họ ăn cơm xong, Ôn Thành liền sang giúp cô ấy dọn dẹp.
Cô ấy gọi điện cho Hứa Minh Tâm, Cố Gia Huy nghe máy.
Cô ấy gọi tới để hỏi tình hình của Hứa Minh Tâm, xem xem cô đã tỉnh rượu chưa.
Nghe thấy giọng của Cố Gia Huy, là cô ấy đoán được vài phần rồi.
"Minh Tâm vẫn chưa tỉnh à?"
"Ừ, bây giờ vẫn đang ngủ, tối qua ầm ĩ cả một đêm."
Giọng của Cố Gia Huy trầm thấp khàn khàn, lộ ra sự mệt mỏi, có vẻ đã bị Hứa Minh Tâm giày vò không ít.
Bạch Thư Hân không nhịn được mỉm cười, cô ấy biết phẩm rượu của Hứa Minh Tâm, giọt rượu không thể đứng, một khi đã uống rượu thì sẽ say mèm, đùa giỡn lưu manh các kiểu.
Trước đây ở ký túc xá, uống một chai bia thôi, cô liền bắt đầu đầu óc choáng váng, cứ đòi tắm chung với cô ấy, giống như một tiểu lưu manh.
Còn có chính vì mình không có, mới đặc biệt hướng tới người khác.
Còn có chính vì mình không có, mới đặc biệt hướng tới người khác.
Tối qua qua đã uống khá nhiều, bây giờ đang ngủ cũng không có gì là lạ.
"Xin lỗi, là tôi không tốt, tôi đã kéo cậu ấy uống rượu cùng."
"Không sao, giữa bạn bè có thể hiểu được. Ôn Thành vẫn ổn chứ?"
"Ừm, lát nữa đi mua rượu thuốc."
"Thế thì tốt, tối qua nếu không phải tôi kịp thời chạy tới, đoán chừng tên nhóc đó bị người ta đánh chết, cũng sẽ không để bọn họ đưa cô đi. Mặc dù cậu ấy không giỏi võ, nhưng nhân phẩm thì rất tốt."
"Tôi biết, thật ra tôi cũng có chuyện nhờ anh, anh có thể điều tra thông tin của ba người tối qua giúp tôi không? Món nợ đã ghi, rồi cũng phải trả."
"Được, sau đó tôi sẽ gửi tin nhắn cho cô."
"Vậy được, không làm phiền anh nữa." Hai người cúp máy.
Không đến mười phút, cô ấy đã nhận được tin nhắn, là thông tin cơ bản của ba người đó.
Cô ấy nhìn chữ đen hiển thị trên màn hình điện thoại, không kìm được híp mắt.
Trong đôi mắt, nhiễm một chút sương lạnh.
Cô ấy thu dọn phòng ngủ được hòm hòm rồi, cô ấy nghĩ Ôn Thành đang thu dọn diện tích rộng như vậy ở bên ngoài, một mình chắc chắn khó mà ứng phó được.
Cô ấy còn định đi ra ngoài hỗ trợ, không ngờ mở cửa ra, thế mà bên ngoài đã thu dọn xong rồi.
Ôn Thành đeo tạp dề, đeo bao tay đang lau phòng bếp cho cô ấy.
Anh ta quay đầu lại nói: "Máy hút mùi có vấn đề, rất nhiều khách sống ở đây đều nói là dầu chảy nghiêm trọng, tôi sửa giúp cô một chút, thì sẽ không có nữa."
"Hình như anh... rất giỏi những cái này?"
Cô ấy nhìn lướt qua, nói với vẻ thán phục.
Cô ấy nhìn lướt qua, nói với vẻ thán phục.
Cô ấy chưa gặp một người đàn ông nào mà thuận buồm xuôi gió với việc nhà như này.
Quét tước vệ sinh, sửa chữa dụng cụ, chăm hoa hoa cỏ cỏ, còn biết chăm sóc người... người đàn ông như thế này, chẳng phải trên thế giới này đã tuyệt chủng rồi sao?