"Anh nhẫn tâm như vậy à!"
Hứa Minh Tâm bất mãn nói.
"Cái này gọi là chồng nghiêm khắc thì dạy ra vợ thông minh!"
"Không biết xấu hổ, tôi còn chưa cưới anh đâu! Không tiễn thì tôi, tôi nói cho anh biết, ở nước ngoài có tiểu thịt tươi, anh không ở cạnh tôi cũng tốt, đừng gây trở ngại tôi tìm đàn ông!"
"Hừ!"
Hứa Minh Tâm thở phì phò đi ra ngoài.
Cố Gia Huy nghe thấy câu này, không kìm được lắc đầu bất đắc dĩ, cô nhóc này lừa đảo.
Đảo mắt đã đến ngày mai, Cố Gia Huy không tiễn cô ra sân bay thật, anh bảo Khương Tuấn đi tiễn cô.
Hơn nữa sáng sớm tinh mơ, trên giường đã không có bóng người.
Khương Tuấn bảo anh sợ mình mềm lòng, cho nên sáng sớm đã đi tới công ty rồi.
Người đàn ông tuyệt tình như vậy thật là đáng sợ, bảo không tiễn liền không tiễn!
Hứa Minh Tâm xách vali đi tới sân bay, Thẩm Tuệ đã chờ được một lúc rồi.
Sau lưng bà ấy có mười mấy người, tất cả đều là đoàn đội của bà ấy.
Ngôn Dương và Thẩm Tuệ đang bịn rịn chia tay.
"Bác... con chào bố nuôi mẹ nuôi..."
Không ai để ý.
Ngôn Dương đang nắm tay Thẩm Tuệ, dường như trong ánh mắt của hai người không chứa được bất cứ thứ gì, chỉ có đối phương.
Hứa Minh Tâm là một người sống lù lù, cô đứng trước mặt bọn họ, bọn họ cũng không thèm nhìn lấy một cái.
"Vợ, em muốn bỏ anh ở lại đây một mình thật sao? Ban đêm không có em nó tịch mịch hư không lạnh lẽo biết bao? Mỗi một bữa cơm không có em, anh cô độc buồn tẻ cỡ nào đây?"
Ừm? Sao câu này nghe quen thế nhỉ, đây chẳng phải là mình bản nam sao?
Thẩm Tuệ nghe vậy thì có chút bất đắc dĩ: "Em kệ anh? Anh nên làm gì thì làm đấy, thả tay ra, em phải lên máy bay rồi!"
"Vợ, anh đã âm thầm lùi chuyến bay của em lại một tiếng rồi."
"Ngôn Dương, em biết chắc chắn anh sẽ động tay động chân mà! Bà đây đi nhận giải, không phải đi du lịch gia đình! Huống hồ tập đoàn Ngôn Thị nhiều việc như thế, anh không bận thì ai bận?"
"Bà xã, em đã dẫn theo đứa nhỏ kia theo rồi, em mang cả đứa lớn là anh đi cùng đi! Anh đã mua ghế bên cạnh em rồi!"
Ngôn Dương rút vé máy bay ra.
Thẩm Tuệ không hề khách khí xé rách luôn.
"Bà xã, em cứ việc xé, anh đã bao hết khoang hạng nhất khoang phổ thông rồi!"
"Ngôn Dương, bà đây đếm đến ba, anh mau cút đi!"
"Nhưng mà..."
"Ba, hai..."
Một chữ cuối cùng còn chưa nói xong, Ngôn Dương đã lưu luyến xoay người lại, bước một bước lại quay đầu lại ba lần.
"Không được quay đầu lại, mau đi đi."
"Ay, bà xã anh tức giận mà cũng xinh đẹp thế này, anh thật hạnh phúc..."
Hứa Minh Tâm không khỏi bật cười, đôi vợ chồng này thật hài hước, kết hôn hơn hai mươi năm rồi, vẫn có thể ân ái như tiểu tình lữ đang yêu cuồng nhiệt, thật đáng quý.
Cũng không biết cô và Cố Gia Huy đến trung niên thì sẽ có dáng vẻ như thế nào nhỉ?
"Con tới rồi à? Mau vào đi."
"Mẹ nuôi, mẹ chỉ mang một cái túi xách thôi à? Ra ngoài tiện quá, không giống con xách theo cả cái vali to."
"Ai bảo mẹ chỉ mang một cái túi xách?"
Thẩm Tuệ quét mắt nhìn sau lưng một cái, lúc này Hứa Minh Tâm mới phát hiện, mỗi người trong đoàn đội của bà ấy đều xách một cái va ly siêu to, lại còn tất cả là của Thẩm Tuệ hết nữa chứ.
Đồ trang điểm, châu báu trang sức, lễ phục yến hội, đồ dùng hàng ngày... nhiều không đếm xuể!
Mẹ ơi!
Còn cô, cô đã mang cái gì? Quần áo thay hàng ngày, vài gói đồ ăn vặt, với cả mấy quyển đề toán mà Cố Gia Huy cưỡng chế nhét vào.
Sao mà chênh lệch giữa người với người lại lớn như vậy, cô hoài nghi mình là phu nhân giả!
Bọn họ đã lên máy bay, Hứa Minh Tâm tha thiết mong chờ cơm máy bay được mang lên.
Khoang hạng nhất chính là tốt, còn được uống rượu vang nữa.
"Phu nhân, đây là bít tết chuẩn bị cho bà. Bởi vì trên máy bay hạn chế lửa, cho nên đây là bít tết đã làm sẵn rồi mang lên máy bay, dùng kỹ thuật giữ ấm tiên tiến nhất, bảo đảm hương vị không kém gì vừa mới nấu xong. Cái này là ông Thẩm đặc biệt chuẩn bị, xin lòng nhận cho!"
"Ừ, lần nào cũng phiền toái thế này."
Thẩm Tuệ bất lực nói, sau đó bà ấy cầm dao nĩa lên, bắt đầu ăn, dáng ăn tao nhã.
Tiếp viên hàng không quay người liền muốn đi, nhưng lại bị Hứa Minh Tâm gọi lại.
"Tôi... của tôi đâu?"
"Cơm máy bay của cô tới luôn đây."
"Cơm máy bay? Của tôi không phải rượu vang bít tết sao?"
"Rượu vang thì có, nhưng bít tết là ông Ngôn chuẩn bị riêng cho phu nhân, chỉ có một suất thôi."
"Thế... thế không có ai khác nhắc nhở cô gì, chuẩn bị chút phục vụ ngoài cho tôi à?"
Hứa Minh Tâm tràn ngập mong chờ nói, lẽ nào Cố Gia Huy không thể hiện chút gì thật sao?
"À, có đó, là anh Cố dặn dò. Rất xin lỗi cô, tôi quên mất."
"Tôi bảo mà, chắc chắn anh ấy sẽ có thể hiện!"
Hứa Minh Tâm mỉm cười nhìn Thẩm Tuệ, như thể đang bảo người đàn ông của con cũng không kém!
Sau đó tiếp viên hàng không đã mang tới hai phần cơm máy bay.
"Chỉ có cái này thôi à?"
"Vâng, thưa cô. Anh Cố đã nói rồi, cô ăn tương đối khỏe, anh ấy bảo tôi chuẩn bị thêm một phần."
Hứa Minh Tâm nghe được lời này, cô đờ người ra, còn Thẩm Tuệ ở bên cạnh thì cũng phì cười.
"Cố Gia Huy rất hiểu con."
"Hiểu cái rắm, biết con ăn khỏe, thế sao không biết con cũng muốn ăn đồ ăn ngon."
Hứa Minh Tâm cực kỳ oán niệm chọc chọc phần cơm trước mặt, cái bụng đói kêu ọt ọt, không ăn cũng không được.
Đúng là cô không có bắt bẻ đối với đồ ăn, chỉ là... so sánh với rượu vang cùng bít tết của nhà bên, lực đánh vào của thị giác cũng lớn quá đi.
Quả thực chính là khác nhau một trời một vực.
Hứa Minh Tâm ăn trong tâm trạng tràn ngập oán niệm, còn Thẩm Tuệ ở bên cạnh lại hơi trẻ con kích cô.
"Cái này của mẹ ăn rất ngon, con có muốn nếm thử một gắp không, dù sao thì gần đây mẹ cũng đang giảm béo."
"Thật sao? Vậy con nếm..."
Cô còn chưa nói xong cơ, Thẩm Tuệ đã nói luôn: "Đồ ăn chồng mẹ chuẩn bị, con cũng mặt dày ăn à?"
"Ách..."
Hứa Minh Tâm cảm thấy trái tim đã bị đả kích.
"Cái đó... bố nuôi đã bao cả máy bay rồi, con có thể ra đằng sau ngồi không?"
"Tùy con."
"Con ra ghế sau đây, con sợ con sẽ tức đến hộc máu mất."
...
Hứa Minh Tâm ngồi máy bay năm tiếng đồng hồ, cuối cùng đã đến nước Y.
Đây không phải lần đầu tiên cô tới đây, nhưng lần trước cô tới vội quá, chưa đi chơi được gì.
Đã vội vội vàng vàng nhìn một cái rồi lên đường về nước rồi.
May mà tiếng của cô khá tốt, có thể giao lưu bình thường.
Người của đêm hội từ thiện đã tới sân bay đón từ sớm, dù sao thì sức ảnh hưởng của Thẩm Tuệ ở nước ngoài cũng không nhỏ, bà ấy là tiền bối tiến quân vào Hollywood sớm nhất, diện mạo của bà ấy được vô số người nước ngoài yêu thích.
Dù năm nay bà ấy đã hơn bốn mươi tuổi, thì cũng là người đẹp tao nhã tài hoa.
Bọn họ đã đến khách sạn, Hứa Minh Tâm tưởng là nên ăn thì ăn nên ngủ thì ngủ, tùy tiện chơi đùa, liền có thể tham gia yến hội rồi.
Nhưng không ngờ Thẩm Tuệ lại muốn dạy mình lễ nghi quý tộc.
Ăn cơm tây dao nĩa đặt như thế nào, rượu vang không cẩn thận hắt lên quần áo thì ứng phó ra sao. Với cả lễ nghi đi thảm đỏ, tham gia bữa tiệc nhất định sẽ phải khiêu vũ.
Hứa Minh Tâm vừa xuống máy bay, ăn bữa cơm đầu tiên ở khách sạn, liền bị Thẩm Tuệ thuyết giáo.
"Lưng phải thẳng, dao nĩa cắt trên đĩa không được phát âm thanh quá lớn, cầm nhẹ thả nhẹ. Miệng há nhỏ lại một chút cho mẹ, con là mồm to à?"
"Con... con này là bình thường mà!"
"Nhưng trong xã hội thượng lưu, toàn là miệng anh đào nhỏ, ăn nhỏ nuốt chậm. Không nên tham nhiều, dừng lại đúng lúc. Nếu trước mắt con có ba bốn chiếc bánh ngọt, sâm banh, hoa quả, con chọn cái nào?" "Con... con ăn hết được không?" Hứa Minh Tâm yếu ớt hỏi.