Bạch Thư Hân thản nhiên nói, cô ấy ngửi thấy một mùi hương xa lạ, cô ấy tiến sát lại gần ngửi ngửi: "Hôm nay cậu có xịt nước hoa à? Sao trên người cậu thơm thế?"
"Có hả?"
Hứa Minh Tâm ngửi ngửi cô nhớ ra rồi.
Cô nói ra chuyện vừa nãy gặp Ôn Thành, rồi chỉ vào một vị trí ở bên kia.
"Ôn Thành và bạn cùng ăn cơm, vừa nãy lúc tớ đi vệ sinh thì gặp, nên có chào một cái. Trên người cô gái đó xực mùi nước hoa, tớ lại gần nên nhiễm một ít."
Bạch Thư Hân nghe vậy thì nhìn sang, liền nhìn thấy Ôn Thành và Đinh Ảnh.
Cô ấy lập tức hiểu ra, Đinh Ảnh có ý với Ôn Thành, cho nên cô ta rất có địch ý với cô ấy.
Thảo nào tối hôm đó lúc uống rượu, Đinh Ảnh mất kiên nhẫn với mình như vậy.
Thì ra cô ta coi mình là tình địch.
"Mặc kệ bọn họ, chúng ăn ăn của chúng ta, lát nữa chúng ta đi dạo phố, càn quét một phen."
Sau khi hai người ăn xong, lúc đi ra ngoài thì trùng hợp đụng phải Ôn Thành và Đinh Ảnh.
"Cái đó... anh lái xe tới phải không?"
"Ừ, sao vậy?"
"Anh đưa tôi về nhà được không? Tôi đi giày cao gót, chân hơi đau..." Đinh Ảnh nói với vẻ đáng thương, sau cùng còn bổ sung thêm một câu: "Trong nhà tôi không có ai, chúng ta có thể nghỉ ngơi một lát, buổi trưa tôi nấu cơm cho anh ăn, thể hiện tài bếp núc, được không?"
"Xin lỗi, tôi phải đi thăm cháu tôi, hiếm khi chiều nay không có việc gì, được làm sớm."
"Thế anh đưa tôi đi một đoạn được không, nhà tôi ở đằng trước."
"Không được, tôi còn phải đu mua ít đồ ăn. Nếu cô đau chân, tôi gọi taxi cho cô nhé."
Nói xong, Ôn Thành chặn một chiếc taxi cho cô ta, rồi trả tiền giúp cô ta.
Đinh Ảnh bị anh ta nhét lên xe, cô ta tức đến cắn răng.
Cuối cùng Đinh Ảnh đã đi rồi, Bạch Thư Hân ở bên trong cánh cửa cũng cười đến nội thương.
Hứa Minh Tâm có hơi không hiểu, có chỗ nào buồn cười vậy?
"Cậu sao vậy?"
"Cô gái đó là người ở công ty bọn tớ, cô ta ở cùng bộ phận với anh ta, rõ ràng là người ta có ý với anh ta, cũng không biết anh ta EQ thấp, hay là giả ngốc, chặn họng khiến cho Đinh Ảnh á khẩu không trả lời được. Ha ha, tớ buồn cười quá."
"Sao cậu biết cô ta có ý với anh ta?"
"Không có ý thì đi làm sẽ mặc đẹp như vậy, trang điểm tinh xảo như vậy à, thậm chí còn đặc biệt xịt nước hoa? Không có ý con gái sẽ chủ động mời đàn ông đến nhà cô ta, trong nhà còn không có ai? Tớ còn tưởng cậu và Cố Gia Huy yêu đương lâu như vậy rồi, có tiến bộ rồi cơ, không ngờ cậu vẫn ngốc như vậy."
"Đi thôi, chúng ta cũng phải đi dạo phố nữa."
Sau khi Bạch Thư Hân đi ra ngoài, không ngờ Ôn Thành vẫn chưa đi, anh ta dừng xe trước cửa nhà hàng.
Thấy bọn họ đi ra, anh ta lập tức tiến lên: "Các cô ra rồi à."
"Anh tìm chúng tôi có việc gì?"
"Không... Minh Tâm nói... nói các cô đang ăn cơm ở đây... vừa nãy tôi chưa kịp đi, đi chào hỏi. Tôi muốn... tôi muốn hỏi cô... sao cô, sao cô... không đi làm..."
Một câu này, gian nan bật ra.
Ôn Thành thoáng thấy ý cười trong mắt Bạch Thư Hân, mặt anh ta đỏ lên.
Tại sao mỗi lần ở trước mặt Bạch Thư Hân, mình đều mất mặt như thế này?
"Ôn Thành, sao anh nói lắp nghiêm trọng thế?"
Hứa Minh Tâm vô hình bổ đao.
"Có thể là trông tớ hung thần ác sát, anh ta vừa nhìn thấy tớ liền cà lăm."
"Không... không phải đâu..." Ôn Thành sốt ruột nói: "Hôm nay cô... hôm nay rất xinh đẹp..."
Bạch Thư Hân nghe thấy câu này, cô ấy không nhịn được bật cười.
"Tôi còn chưa tốt nghiệp, tôi sắp về trường làm luận văn tốt nghiệp, cho nên tôi không tới công ty nữa. Vừa nãy, là bạn gái anh à?"
"Không... không phải, cô cũng từng gặp rồi... chỉ là, chỉ là đồng nghiệp mà thôi."
Bạch Thư Hân nghe vậy thì gật đầu, xem ra cũng không phải là giả ngốc, mà là EQ thấp, không có thuốc chữa.
"Thôi được rồi, anh phải làm gì thì làm đi, tôi phải đi dạo phố rồi."
"Cần... cần sức lao động, sức lao động miễn phí không?"
Ôn Thành biết con gái đi mua đồ chắc chắn là túi lớn túi nhỏ.
Hứa Minh Tâm nghe vậy thì gật đầu: "Đúng thế, anh ấy có thể tiện đường đưa tớ về, hay là dẫn Ôn Thành đi cùng đi?"
"Dẫn theo một người đàn ông đi dạo phố ư? Liệu có không thoải mái không?"
"Không... không đâu, tôi sẽ rất ngoan."
Rất ngoan...
Đây là cái quỷ gì?
Bạch Thư Hân đen mặt.
"Được rồi, anh đi cùng cũng được, nhưng đừng nói chuyện, cảm ơn."
Ôn Thành nghe xong thì hơi xấu hổ, quả nhiên là bị chê rồi.
Anh ta nhìn thấy Bạch Thư Hân thì cứ có cảm giác mắc nợ, anh ta muốn làm chút chuyện nhỏ để bù đắp.
Anh ta đi theo sau bọn họ, thật đúng là không nói một lời.
Bọn họ đi siêu thị, anh ta ở đằng sau đẩy xe, tính tiền cũng là anh ta chủ động thanh toán, mua xong thì nhanh chóng mang vào trong xe, sau đó lại quay lại.
Bọn họ đi mua quần áo, Hứa Minh Tâm không thích những cái này, mỗi tháng Cố Gia Huy đều sẽ để chú An đưa quần áo mới tới, mỗi một bộ đều có giá đắt đỏ, cô phải mặc nhiều vào, như thế mới không cảm thấy tiền trôi theo nước.
Bây giờ sắp vào mùa hè rồi, tháng tư mới vừa bắt đầu, tiết trời đã nóng không tưởng.
Bạch Thư Hâm muốn mua một ít quần áo mùa hè, cô ấy bảo Hứa Minh Tâm chọn giúp một chút.
"Cái này thế nào?"
"Đẹp đẹp! Thư Hân mặc gì cũng đẹp!"
Hứa Minh Tâm gật đầu lia lịa.
"Haiz, xem ra tớ đưa sai người tới rồi."
"Thật mà... thật sự rất đẹp, tôi cũng cảm thấy..."
Ôn Thành vẫn luôn im lặng đột nhiên lên tiếng, vẻ mặt hơi quẫn bách, anh ta xấu hổ nói.
Sau khi Bạch Thư Hân nghe thấy, cô ấy không kìm được vô cùng ngạc nhiên, cô ấy nâng mắt lên nhìn.
Ôn Thành nhìn thẳng vào mắt cô ấy, không biết tại sao, trái tim khẽ run lên, anh ta vội vàng chuyển tầm mắt, cúi mặt xuống.
Bạch Thư Hân thì lại cảm thấy không hiểu ra sao cả, cô lớn lên trông giống hồng thủy mãnh thú ư? Nhìn mình một cái liền cúi đầu đi là ý gì?
Nếu tất cả mọi người đều thấy đẹp, thì Bạch Thư Hân cũng mua luôn.
Cô ấy chọn mấy bộ, để cho nhân viên phục vụ đóng gói lại, khi cô ấy định thanh toán, không ngờ Ôn Thành đã tiến lên thanh toán cho cô ấy rồi.
"Anh làm cái gì vậy?"
"Thanh toán... giúp cô..."
"Tại sao?"
"Cô... cô đã cứu Cố Cố, còn... còn giúp tôi nữa, bị thương... bị thương vì tôi, tôi muốn..."
Bạch Thư Hân không đợi được anh ta nói xong toàn bộ nội dung, cô ấy liền khoát tay. "Lần trước anh cản rượu cho tôi là đã giúp tôi việc rất lớn rồi, coi như chúng ta hết nợ. Vả lại, tôi là tình cờ gặp các anh, nếu đổi lại là người khác tôi cũng sẽ xông ra, mỗi một người giúp anh, anh đều báo đáp như thế, cho dù anh có tiền chăng
nữa, anh cũng sẽ phá sản."
"Quần áo mà tôi tự mua, tôi tự trả tiền. Đồ ăn vặt anh mua lúc trước là mua cho Cố Cố và Hứa Minh Tâm, nên tôi mới không ngăn anh thanh toán."
"Nhưng... nhưng mà..." "Đừng nói dông dài với tôi, nói thẳng thắn, tôi không thích người nói lắp. Tôi là một người nóng tính, anh nói chuyện như thế sẽ làm tôi sốt ruột chết đấy. Hoặc là không nói, hoặc là nói thì đừng nói lời vô nghĩa."