Cô ôm Cố Gia Huy, nhìn thấy nửa khuôn mặt nếp nhăn của anh, dấu vết hỏa thiêu quá nghiêm trọng.
Bàn tay lành lạnh của cô không kìm chế được sờ lên, động tác cẩn thận từng li từng tí như thế.
Cố Gia Huy bắt được bàn tay nhỏ của cô, anh nắm chặt trong lòng bàn tay rồi nói: "Muốn xem gương mặt hoàn hảo không tì vết của tôi trước kia không?"
"Gương mặt hoàn hảo không tì vết á?"
Cô hơi mơ hồ, chưa hiểu câu này là có ý gì.
"Chính là không có vết sẹo này, em muốn xem xem tôi là dáng vẻ gì không?"
Giọng nói anh khàn khàn trầm thấp, tràn ngập từ tính.
Cô vốn cảm thấy đầu óc hỗn loạn, bây giờ thì càng cảm thấy không thể suy nghĩ.
Cô chỉ có thể gật đầu theo bản năng.
Muốn xem...
Muốn xem dáng vẻ trước kia của anh.
Anh cũng không có ảnh chụp ngày xưa, cô rất muốn nhìn thấy Cố Gia Huy oai hùng, mạnh mẽ của bốn năm trước,
Nửa bên sườn mặt của anh tuấn tú như thế, nếu không bị hủy dung, chắc chắn anh đẹp trai nhất khắp thiên hạ.
Chỉ là, bây giờ cô còn có thể nhìn thấy sao?
"Em nhắm mắt lại."
Bên tai truyền đến giọng nói mị hoặc lòng người của anh, khiến cô kìm lòng không đậu nhắm mắt lại.
Không bao lâu, giọng nói của anh lại truyền đến lần nữa.
"Minh Tâm, mở mắt ra, nhìn tôi."
Hứa Minh Tâm nghe thấy vậy, cô mở mắt ra ngay.
Đập vào mắt là một khuôn mặt có thể nói là hoàn mỹ không tì vết.
Mày kiếm mắt sáng, cánh mũi cao thẳng, cánh môi nhỏ bé khiêu gợi.
Ngũ quan sâu sắc, đường nét lập thể.
Giống như là vật cưng mà thượng đế điêu khắc tỉ mỉ. Mỗi một tấc đều được trời ưu ái, cực kỳ đẹp trai.
Làn da của anh là màu lúa mì khỏe mạnh, rất tinh tế, dựa vào gần thế này, ngay cả lỗ chân lông trên mặt anh, cô cũng nhìn thấy.
Cô gặp nhìn thấy thần tiên à?
Cô muốn vươn tay ra sờ, nhưng lại không dám, cuối cùng vẫn là Cố Gia Huy bắt lấy bàn tay nhỏ của cô, đặt lên nửa khuôn mặt vốn bị hủy dung kia.
Không ngờ cảm giác ở nếp nhăn, không thô ráp tí nào, rất nhẵn bóng.
Không có dấu tích bị cháy ở trận hỏa hoạn, không có vết sẹo ỉu xìu, là một gương mặt hoàn hảo.
Thứ lưu lại duy nhất, là vết thương kia, trả nợ tồn tại
Đây là Cố Gia Huy thật sao?
"Cố Gia Huy?"
Cô thử hỏi một chút.
"Ừ, em thích gương mặt hiện tại không?"
Anh mỉm cười hỏi.
Hứa Minh Tâm nhìn mình với ánh mắt kinh ngạc, lộ ra ánh mắt say mê, lòng anh cũng sắp hóa thành nước rồi.
Cô nhóc này, thế mà có sở thích háo sắc.
"Thích, thích lắm! Tôi có thể ôm anh ngủ không?"
Cô dè dặt hỏi.
"Đương nhiên có thể."
Hứa Minh Tâm nghe vậy thì thoả mãn hài lòng, vội vàng ôm chặt Cô Gia Huy, cuối cùng chìm vào giấc ngủ.
Cô đã mơ một giấc mơ đẹp, cô mơ thấy Cố Gia Huy trở thành bạch mã hoàng tử, đến cứu với cô bé lọ lem là cô đây, cuối cùng cưỡi lên xe bí ngô.
Nhưng chiếc xe hơi xóc nảy làm cô ngã xuống dưới, cô ngã mà cái mông đau, cuối cùng bị đau mà tỉnh.
Cô mờ mịt mở mắt ra, chỉ thấy mình đang bọc cái chăn ngã trên mặt đất.
Thảo nào...
Cú ngã trong mơ lại chân thật như thế!
Cô xoa xoa cái mông, bỗng cô nhớ đến giấc mơ tối hôm qua.
Cô vội vàng đi tìm Cố Gia Huy.
Cô xuống tầng, gặp Cố Gia Huy đang ăn sáng, mà nửa bên mặt kia vẫn là bộ dạng như cũ.
Mơ đúng là mơ, sao có thể trở thành hiện thực được cơ chứ?
Cố Gia Huy nâng mắt đối diện với ánh mắt thất vọng của cô, anh không khỏi buồn cười.
Anh làm ra vẻ nghiêm túc rồi nói: "Sao thế?"
"Không... không có gì? Chắc là tôi uống nhiều quá, tôi đi rửa mặt..."
Nói xong, cô lại về phòng bắt đầu đánh răng rửa mặt.
Chú An thấy cô đã đi, ông ấy nói: "Ông chủ, nếu tối qua ông chủ đã cho cô Hứa nhìn thấy khuôn mặt thật rồi, tại sao không tiếp tục?"
"Bây giờ vẫn chưa phải lúc, nhưng... cũng nhanh thôi."
Anh khẽ híp mắt, anh đã giấu tài lâu như vậy, cũng đến lúc bày ra rồi.
Những người đó nợ, anh sẽ đòi lại từ từ!
Hứa Minh Tâm quay về phòng vệ sinh rửa mặt, cô không nhịn được gõ vào đầu mình.
Đúng là uống rượu vào lỡ việc, cảnh trong mơ và hiện thực lại ngây ngốc không phân được rõ ràng.
Bây giờ Cố Gia Huy như này đã là tốt lắm rồi, cho dù bốn năm trước anh đẹp như thiên tiên, cũng không liên quan tới cô.
Nếu đã nhận định anh, vậy thì mặc kệ anh trông như nào, cô đều sẽ chấp nhận.
Cô rửa mặt bằng nước lạnh, lúc này mới tỉnh táo hơn nhiều.
...
Ăn sáng xong, Cố Gia Huy phải đến công ty làm việc, anh không có bảy ngày nghỉ lễ, hai ngày này ở nhà nghỉ ngơi đã là hiếm có rồi, anh cũng thường xuyên nói chuyện điện thoại với Khương Tuấn để xử lý công việc.
Cô ở nhà không có việc gì làm, cô liền ra sân sau đọc sách.
Dù sao thì sau này cô sẽ phải thi chứng chỉ kế toán!
Cô vừa đọc sách vừa buồn ngủ.
Sau khi nhập thu, ánh mặt trời thật sự là quá ấm áp, làm cho cô muốn ngừng mà không được.
Lúc Cố Gia Huy trở về, Hứa Minh Tâm vẫn đang ngủ say.
"Hứa Minh Tâm đâu?"
"Bà chủ đang ở sân sau đọc sách và ngủ rồi."
Chú An mỉm cười nói.
Cố Gia Huy không khỏi lắc đầu, cô vợ nhỏ nhà anh chỉ số thông minh có hạn, thực sự không phù hợp làm kiểu công việc tốn trí tuệ này.
Anh cất bước đi sang, nghĩ đến điều gì đó, bảo mọi người lui xuống.
Trong phút chốc, căn phòng có vẻ trống rỗng, rất quạnh quẽ.
Hứa Minh Tâm ngủ say sưa, nhưng lại có người đang gõ đầu cô, làm cô rất là bực mình.
Cô mơ mơ màng màng đứng dậy, than thở: "Ai vậy, không hiểu lễ phép như vậy..."
Cô còn chưa nói xong, liền nhìn thấy một gương hoàn hảo không tì vết ở trước mặt. .
||||| Truyện đề cử: |||||
Không thể bắt bẻ!
Đây chẳng phải là gương mặt trong giấc mơ tối qua sao?
"Là... là anh? Anh là Cố Gia Huy?"
Cô cực kỳ kinh ngạc, nhoáng cái đứng thẳng lên.
Cố Gia Huy cười yếu ớt: "Là tôi, chẳng phải em muốn nhìn thấy tôi sao?"
"Đúng, đúng, tôi rất muốn nhìn thấy anh, anh đẹp trai thật đấy! Tối qua tôi còn chưa kịp hôn anh một cái!"
"Thế bây giờ em có thể hôn tôi rồi đấy."
Hứa Minh Tâm nghe thấy câu này, cô chạy nhanh ôm lấy cơ thể anh, nhí nhá một chút.
Sau khi thân thiết xong, cô không nhịn được nhíu mày, này có tính là cô phản bội Cố Gia Huy không nhỉ?
Dù sao thì người trong mơ không phải là anh ấy hoàn toàn!
"Không được không được, tôi làm như này là không có đạo đức!"
Cô nhanh chóng đẩy Cố Gia Huy ra, liên tục lùi về sau.
"Tại sao?"
Cố Gia Huy nghi hoặc hỏi.
"Anh không phải Cố Gia Huy, Cố Gia Huy không thể trở nên hoàn mỹ. Nếu tôi đã là vị hôn thê của anh ấy, thì tôi không nên ghét bỏ dung mạo của anh ấy, tư thông với người đẹp trai ở trong mơ! Không được, tôi phải tỉnh lại!"
Cô véo mình một cái, đau đến nỗi suýt thì rơi nước mắt.
"Hu hu, sao giấc mơ này chân thực thế, sao véo vào người đau thế?"
Cô đau đến dậm chân, về phòng, muốn tìm người giúp.
Trước khi cô ngủ, nhà vẫn đầy người, nhưng đảo mắt một cái đã chẳng thấy ai nữa.
Ngay cả chú An cũng không có.
Qủa nhiên là mơ!
Cô không cầu cứu ai được, muốn đi ra ngoài, nhưng cửa chính lại bị khóa trái.
Cô trơ mắt nhìn Cố Gia Huy lại gần, sợ tới mức cả người run cầm cập.
"Anh... anh đừng qua đây!"
"Tôi nghĩ mà không hiểu, tôi đẹp trai anh tuấn hơn Cố Gia Huy trong hiện thực thì em phải vui vẻ mới đúng, sao em lại bài xích tôi?"
"Bởi vì tôi biết anh không phải Cố Gia Huy!"
"Em có thể coi tôi thành Cố Gia Huy, dù sao thì tôi và anh ta chỉ khác ở nửa bên mặt này, không đúng sao?" "Thế cũng không giống! Cái đồ túi da này, lớn lên đẹp trai, ai ai cũng sẽ quý mến. Nhưng thật sự thích một người, cho dù anh ấy không đẹp lắm thì cũng sẽ chấp nhận! Anh và Cố Gia Huy không giống nhau, dù chỉ có nửa bên mặt này không giống, anh vĩnh viễn không phải là anh ấy!"