Ánh mắt nóng rực của anh nhìn cô ấy chằm chằm, trong ánh mắt có một sự nghiêm túc không nói nên lời.
Bạch Thư Hân nhìn vào đôi mắt anh ta, trái tim cô ấy không khỏi run lên.
Cô ấy hoảng hốt né tránh ánh mắt đó, không dám nhìn thẳng vào mắt anh ta.
"Cô ghét tên phế vậy đó, thế tôi thì sao?"
"Ghét anh ta ư? Tại sao anh lại nói như thế?"
"Chẳng nhẽ không phải sao? Tên phế vật kia chính là nghĩ như thế. Anh ta làm bất kỳ việc gì cũng vụng về, cũng không biết đối nhân xử thế, thường xuyên thêm rắc rối cho cô. Hơn nữa, phế vật đó lại còn nhìn thấy cơ thể cô nữa, nếu không phải chúng tôi dùng chung một cơ thể, tôi thật sự muốn đánh anh ta một trận."
"Ách... không cần nhắc đến cái này đâu. Tại sao anh ta lại nghĩ như thế, lẽ nào..."
Lẽ nào là bởi vì những lời gây tổn thương mà cô ấy đã nói ư?
Thật là, sao có thể tin lời phụ nữ nói lúc giận là thật cơ chứ?
"Tên phế vật đó cũng ý thức được là mình khiến người ta ghét, cho nên mới chủ động nhường cơ thể này ra."
Khóe miệng Ôn Thành nhếch lên, đắc ý nói: "Xem ra anh ta cũng tự biết lấy mình đấy, biết anh ta không phù hợp quản lý cơ thể này, đúng lúc thoái vị, để cho tôi thi triển quyền cước cho tốt."
Bạch Thư Hân nghe thấy vậy, liền biết anh ta hoàn toàn không ý thức được chỗ thiếu sót ở nhân cách mình.
Người bình thường, sẽ không có hành động cực đoan ngang ngược như vậy.
Hiện giờ, anh ta chính là một kẻ tâm thần, nhưng bản thân lại không biết.
Cô ấy nhấp môi, không biết phải nói cái gì.
Cô ấy vùi đầu ăn mỳ, không ngờ anh ta lại nắm tay trái để không của cô ấy.
Cô ấy vùi đầu ăn mỳ, không ngờ anh ta lại nắm tay trái để không của cô ấy.
"Cô ghét tên phế vật đó, thế tôi thì sao? Cô ghét con người tôi bây giờ không?"
Anh ta hỏi.
Cô ấy sửng sốt, ngón tay cũng hơi cứng ngắc.
Cô ấy ngẩng mặt lên, đối diện với ánh mắt chân thành của anh ta.
Anh ta bị chôn giấu quá lâu, cuối cùng đã có thể ra ngoài, còn nhìn trúng một người phụ nữ như này.
Anh ta muốn có được sự công nhận của Bạch Thư Hân, hy vọng có người thích mình, anh ta càng thêm tin chắc rằng sự tồn tại của mình là đúng.
Anh ta có thể thay thế tên phế vật kia, sống thật tốt, có được cuộc đời của anh ta.
Anh ta thấy Bạch Thư Hân im lặng, mày nhíu lại.
Bàn tay đang nắm lấy tay cô ấy cũng bất giác nắm chặt lại, nắm làm cô ấy đau.
"Nhưng... những người đó tổn thương cô."
Ôn Thành vội vàng giải thích, giống như là đứa trẻ làm sai, nóng lòng giải thích với người lớn vậy.
"Thế cũng không được, đúng là bọn họ có sai, nhưng không đáng bị anh dùng cách thức cực đoan xử lý. Lần sau, nếu anh còn như thế, tôi sẽ không để ý đến anh nữa, sau này chúng ta ai đi đường nấy, không liên quan đến nhau."
"Đừng, tôi nghe lời cô!"
Ôn Thành đồng ý luôn, trái lại khiến cho Bạch Thư Hân hơi bất ngờ.
Cô ấy vẫn không tin tình cảm mà A Thành dành cho mình, nhân cách này, hai người mới quen nhau vài ngày ngắn ngủi, anh ta có hảo cảm với mình thì có thể giải thích được, dù sao cô ấy cũng đã thả anh ta ra.
Cô ấy nói ra những lời đó, cũng là mang thái độ thử một chút, không ngờ anh ta đồng ý ngay.
Thái độ thành khẩn, ánh mắt nhìn về phía mình cũng rất chân thành, điều này lại làm cho cô ấy có hơi xấu hổ.
Cô ấy có cảm giác mình đã bắt nạt một đứa trẻ, trong lòng tràn ngập cảm giác tội lỗi.
Để có thể làm cho Ôn Thành trở về, cô ấy đành phải như này thôi.
"Xem thể hiện sau này của anh, tôi sẽ cố gắng thay đổi cái nhìn dành cho anh. Thật ra... anh cũng không đáng ghét lắm, tính cách này của anh rất dứt khoát, rất làm cho người ta yêu thích."
Loại đàn ông xấu xa này, không biết bao nhiêu cô gái thích đến nỗi không thể tự kiềm chế đây.
"Đương nhiên rồi, tôi ưu tú cỡ nào tôi tự biết. Nhưng mà, tôi không thích người phụ nữ khác, tôi chỉ thích cô. Cô sẽ thích tôi chứ? Cô không thích tên phế vật kia, thế thì cô có thích tôi không?"
"Ừm... xem thể hiện của anh sau này, nói không chừng tôi sẽ yêu anh đấy."
"Tôi sẽ làm cho cô yêu tôi!"
Anh ta nói chắc chắn, phảng phất như đã hạ quyết tâm.
Bạch Thư Hân không dám nhìn thẳng vào mắt anh ta, cô ấy cúi đầu, im lặng ăn hết bát mỳ.
Ôn Thành ỷ lại không chịu đi, nằng nặc đòi ở đây xem ti vi một lúc.
Cô ấy đành phải quy định thời gian, chín giờ bắt buộc phải về, nếu không cô ấy sẽ tức giận.
Hình như anh ta rất sợ cô ấy tức giận.
Cô ấy đi vào phòng bếp rửa bát, đợi khi cô ấy ra, cô ấy liếc mắt nhìn sô pha.
Có lưng sô pha chắn, cô ấy không nhìn thấy người, cô ấy còn buồn bực là người đang ở đâu rồi.
Cô ấy đi vào phòng ngủ, phát hiện anh ta cũng không có ở đây, đang chuẩn bị đi sang phòng bên cạnh xem, nhưng khi đi ngang qua phòng khách, cô ấy phát hiện có một người nằm bên dưới sô pha.
Là Ôn Thành.
Mặt anh ta tái nhợt như tờ giấy, co thành một cục, ôm chặt lấy bụng.
Bạch Thư Hân giật mình, vội vàng tiến lên.
Cô ấy lập tức gọi 120.
Chắc chắn là do đồ ăn tối mình nấu nên mới hại anh ta như thế này.
"Ôn Thành, anh không sao chứ? Tôi đã gọi xe cấp cứu rồi, anh sẽ không sao đâu!"
"Không sao... tôi vẫn chịu được."
Anh ta đau đến nỗi môi hơi tím, cả người run rẩy, nhưng lại vẫn cắn răng chịu đựng, nói mình không sao.
Chẳng mấy chốc, nhân viên cấp cứu đã tới, bọn họ vội vàng nâng anh ta lên xe cấp cứu.
Bác sĩ muốn tiêm thuốc mê cho anh ta, nhưng lại bị anh ngăn cản.
"Không cần! Tôi không tiêm cái này, tôi phải giữ tỉnh táo!"
"Anh điên à, bây giờ anh đang ngộ độc thực phẩm, đau lắm đấy, tiêm thuốc mê xong anh sẽ đỡ hơn một chút!"
Ôn Thành nghe thấy lời này, anh ta nắm chặt lấy tay Bạch Thư Hân, anh ta nói: "Tôi không thể mạo hiểm, tôi sẽ không để cho tên phế vật kia quay về, cô thuộc về tôi! Thư Hân, cô ở bên tôi, cô nói chuyện với tôi, tôi sẽ không đau nữa!"
Anh ta đau đến nỗi cắn chặt răng, sắp không chịu được nữa mà ngất đi, thế mà anh ta lại cắt nát đầu lưỡi mình.
Cô ấy nhìn thấy khóe miệng anh ta chảy ra máu tươi, trái tim hung hăng run lên.
Bất chợt, cô cảm thấy nhân cách thứ hai rất đáng thương...
Cô ấy nắm chặt lấy tay anh ta, cô ấy nói: "Anh đừng sợ, tôi sẽ ở bên anh. Anh ngoan ngoãn nghe lời, tiêm thuốc mê được không nào? Tôi sợ anh không chịu đựng tiếp được..."
"Tôi... tôi có thể, tôi không muốn quay về, tôi không muốn trở thành một người đứng xem, tôi muốn sống thật tốt. Tôi đã tồn tại hai năm lăm năm, tôi cũng muốn sống thật tốt."
Ôn Thành cực kỳ suy yếu, anh ta nói, đây là chấp niệm của anh ta.
Không ai muốn bị chôn giấu hơn hai mươi năm, có suy nghĩ của mình, nhưng không thể có được cơ thể để sử dụng.
Không ai biết đến sự tồn tại của anh ta, anh ta cũng không thể giao lưu với người khác.
Mỗi ngày nhìn Ôn Thành làm cái này cái kia, sau đó mình thì tự nói một mình.
Mỗi ngày nhìn Ôn Thành làm cái này cái kia, sau đó mình thì tự nói một mình.
Anh ta tồn tại ở cơ thể Ôn Thành, là anh ta đã sáng tạo ra mình, tại sao anh ta không thể chiếm lấy cơ thể này, sống thay anh ta.
Bạch Thư Hân nghe được những lời từ tận đáy lòng này của anh ta, trái tim cô ấy hơi đau.
Thảo nào... anh ta không muốn trở về như vậy, không ai muốn bị người khác chi phối tất cả.
Khoảng thời gian này, cô áy đã xem rất nhiều trường hợp về tâm thần phân liệt, không ít nhân cách đều tồn tại khuynh hướng bạo lực, thỉnh thoảng có người thì đả thương người khác, thỉnh thoảng thì tự mình hại mình.
Bọn họ đã nếm được mùi ngon của việc đi ra, thì không muốn trở về nữa.
Anh ta cũng thế...
"Xin lỗi..."
Bạch Thư Hân nhẫn tâm nói, sau đó cô ấy đoạt lấy thuốc mê trong tay bác sĩ, hung hăng đâm lên cánh tay anh ta.
Xin lỗi...
Xin lỗi...
Nhưng anh phải đi, anh chỉ là một loại trạng thái không bình thường về mặt tâm lý, anh không phải là một con người hoàn chỉnh. Cô ấy chớp mắt, nước mắt rơi xuống.