"Mẹ nói có lý, mẹ, con nhất định sẽ trút giận thay mẹ! Một đứa con hoang mà cũng tự cho rằng mình là cô chủ nhà họ Hứa sao, cô ta không xứng! Mẹ, mẹ yên tâm đi, con nhất định sẽ đè bẹp cô ta, cả đời này cô ta đừng hòng ngóc đầu dậy…"
Cô đứng bên ngoài cửa, toàn bộ cuộc nói chuyện vừa rồi cô đều nghe thấy hết, trái tim cô bỗng thắt lại vì đau đớn.
Cô và Trần Hiểu Vân bên ngoài tuy rằng mang tiếng là mẹ con, nhưng trong lòng cô biết rất rõ cô không phải con gái bà ta.
Cô chỉ là một đứa con ngoài giá thú, cô cũng chưa từng được gặp mẹ ruột của mình.
Nghe Trần Hiểu Vân nói, lúc cô mới được sinh ra, mẹ cô đã ôm cô đến nhà họ Từ để đòi tiền, nếu không bà ấy sẽ công khai với truyền thông rằng bố cô đang nuôi tình nhân bên ngoài.
Trần Hiểu Vân vì thể diện của nhà họ Hứa, nén giận vào lòng, đưa tiền cho mẹ cô và đuổi bà ấy đi.
Chính vì thế mà Trần Hiểu Vân luôn luôn trút lên đầu cô mọi sự căm phẫn, hận thù của bà ta.
Từ bé đến lớn, Hứa Minh Tâm luôn là một đứa con gái thừa thãi trong nhà họ Hứa.
Quần áo, đồ chơi, cặp sách,... đều là của Hứa An Kỳ, sau khi cô ta không dùng nữa thì để lại cho cô.
Bố cô cũng rất hận mẹ cô, cho rằng bà là một người phụ nữ hám của, từ trước đến nay ông ta đều không một lời hỏi han động viên nào dành cho cô.1
Vì thế… khi nhà họ Hứa lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm, người bị đẩy đi không phải là Hứa An Kỳ, mà là Hứa Minh Tâm - một cô gái vừa đủ tuổi trưởng thành.
Cô đã mất tích lâu như thế, ấy vậy mà còn muốn quay lại đây thăm họ, sợ họ sẽ lo lắng, bây giờ xem ra… hành động này quá thừa thãi rồi.
Cô buông tay, lặng lẽ liếc nhìn vào bên trong cánh cửa một lần nữa rồi cúi đầu rời đi, căn bản không để ý tới chiếc xe đang đỗ bên kia đường.
"Ông chủ, đó là cô Hứa." Khương Tuấn nhìn anh nói: "Nhìn cô Hứa có vẻ không vui, mặc dù cô Hứa đã về nhà nhưng lại buồn bã như vậy, e rằng cô ấy đã nghe thấy điều gì đó không hay ho."
Cố Gia Huy hơi nhíu mày, hôm nay anh định đến để bàn chuyện đính hôn, nhưng không ngờ lại bắt gặp cảnh tượng cô đang ngồi gục đầu ở ngoài cửa.
Dáng vẻ mệt mỏi của cô giống như một viên ngọc bị phủ đầy bụi, tấm lưng gầy gò khiến anh có chút đau lòng.
Cô đã chịu rất nhiều uất ức… trông cô hệt như một con thú nhỏ, cô đơn, đang cố gắng tự chữa lành vết thương cho bản thân.
"Giúp tôi chuyển lời cảnh cáo tới nhà họ Hứa, người con gái của nhà họ Cố chúng ta không phải ai cũng đắc tội được, hôm nay tôi có thể giải quyết vấn đề này giúp nhà họ Hứa, thì ngày mai cũng có thể khiến họ trở tay không kịp."
Anh nheo mắt lại, lạnh lùng nói.
Thư ký lập tức hiểu vấn đề, anh nói lời này chính là đang cố gắng che chở cho cô.
Một lúc sau, Hứa Minh Tâm đi đến một cửa hàng bánh ngọt.
Lúc buồn dĩ nhiên nên đi ăn một chút đồ ngọt để cải thiện tinh thần.
Hứa Minh Tâm gọi vài phần bánh tiramisu, cô cắn một miếng thật to, vẻ mặt rất mãn nguyện.
Anh đứng ngoài, nhìn qua lớp cửa kính, không nhịn được cười khi thấy dáng vẻ đó.
Vốn nghĩ rằng cô nhất định sẽ khóc to một trận, không ngờ mọi chuyện thay đổi nhanh đến thế. Vừa mới buồn xong giờ đã quay ngoắt 180 độ sang biểu cảm mới, dường như trong lòng cô không còn chút ưu phiền nào nữa.
Anh định quay người rời đi, không ngờ lại đụng trúng một đứa bé đang chạy tới.
Đứa bé ngước đầu lên nhìn khuôn mặt anh, sau đó đột nhiên giật mình ngã xuống đất, khóc to.
Tiếng khóc của đứa bé to đến mức khiến toàn bộ khách của cửa hàng, trong đó có cả cô không khỏi ngạc nhiên quay ra nhìn. .
||||| Truyện đề cử: |||||
Cô không ngờ lại có thể gặp anh ở đây, càng không nghĩ đến việc anh đã đi theo cô đến đây. Hứa Minh Tâm chỉ đơn giản cho rằng Cố Gia Huy cũng đến đây để ăn bánh ngọt.
Lúc này, mẹ đứa bé chạy tới, vội ôm đứa bé vào lòng.
Cô ta nhìn vào một nửa khuôn mặt có vết sẹo lớn của anh, lập tức buông lời mắng mỏ: "Cái người này bị làm sao vậy, mặt mũi như thế này thì đừng có ra đường doạ chết con nhà người ta chứ? Anh dọa con tôi thế này, thằng bé bị sao, anh có chịu nổi trách nhiệm không?"