"Không phải, tớ mua thạch anh hồng, hoa anh đào. Sau đó mua cho cậu một tỳ hưu, có thể trừ tà. Cậu và Cố Gia Huy ở bên nhau, chắc chắn là liên tục có phiền toái.
"Cái này tốn kém quá rồi đấy?"
"Hai bộ quần áo cậu cho tớ lần trước, còn đắt hơn những cái này đấy, coi như tớ trả nợ cậu."
Bạch Thư Hân lựa lựa chọn chọn, mua cho cô một tì hưu, mua cho bản thân một thạch anh hồng có phẩm chất tốt.
Cô ấy còn hỏi cô có cần không, Hứa Minh Tâm lắc đầu như trống bỏ.
Hai người đi ra khỏi cửa hàng, đang đi ở ven đường, không ngờ một tên đi xe máy lái như bay xoẹt qua từ bên cạnh, thế nhưng túm được túi xách của Bạch Thư Hân, xoẹt một cái là cướp đi rồi.
Bạch Thư Hân lập tức phản ứng lại, hô to: "Túi của tôi, bắt trộm!"
Bạch Thư Hân nhanh chóng đuổi theo, trông thấy có người trùng hợp mở khóa xe điện đi, cô ấy xông thẳng tới đoạt xe, rồi đuổi theo.
"Cô là ai, ban ngày ban mặt mà cướp xe vậy!"
"Xin lỗi xin lỗi, bạn tôi chỉ mượn thôi. Cho anh tiền này, ngày mai tôi sẽ trả xe về chỗ này, bai bai!"
Hứa Minh Tâm trực tiếp lấy ra hai tờ ông nội Mao đưa qua, sau đó vội vàng đuổi theo.
Nhưng hai chân của cô, sao mà so được với hai cái bánh xe cơ chứ?
Đúng lúc này, Khương Tuấn đã lái xe tới.
"Mau đuổi theo Bạch Thư Hân, gọi điện thoại cho bác sĩ Lệ đi!"
"Được."
Khương Tuấn không dám do dự, nhanh chóng đuổi theo.
"Mẹ nó! Hồng tam đại anh cũng dám cướp, bà đây sẽ khiến anh hối hận vì đã chui ra từ trong bụng mẹ!"
Bạch Thư Hân nằm lòng phố lớn ngõ nhỏ ở Kinh Đô, thấy đối phương không có đi đường lớn mà đi ngõ nhỏ.
Cô biết nơi này có một tiểu khu, nếu mà đi đường tắt, có khi vẫn có thể ngăn lại.
Bạch Thư Hân cắn răng, tăng tốc đi qua trong tiểu khu.
Cuối cùng lúc đi ra khỏi tiểu khu, cô ấy cũng nhìn thấy tên xe máy đó xuất hiện, hai người đâm đầu vào nhau.
Chủ chiếc xe phóng nhanh đó giật mình, không ngờ cô đi xe điện mà còn nhanh hơn xe máy.
Anh ta thả chậm tốc độ theo bản năng, nhưng Bạch Thư Hân lại vọt lên.
Bịch một tiếng.
Bạch Thư Hân mượn lực lăn vài vòng, dùng lưng tiếp đất, lăn xong vòng nữa liền đứng lên.
Cô ấy mặc kệ trầy da ở cổ chân cổ tay mình, trực tiếp vọt về phía hai người.
Hai người đó ngã xuống đất hoảng sợ, ngã đến nỗi mặt mũi bầm dập, còn chưa kịp kêu thảm đã bị Bạch Thư Hân đè hai tay ra sau lưng, một tay khác lấy lại túi xách của mình.
"Đồ của chị đây là anh cũng dám cướp, chán sống rồi hả!"
Đúng lúc này, bảo vệ tiểu khu đi ra, khống chế hai tên đó rồi đưa đến sở cảnh sát.
Theo quy định, cảnh sát sẽ kiểm tra mọi tang vật, cho nên tạm thời túi xách của cô chưa lấy về được.
Hứa Minh Tâm nhận được tin, vội vàng đi đến bệnh viện, thấy cổ tay và cổ chân cô ấy đều bi trầy ra với những cấp độ khác nhau, cô đau lòng lắm.
"Cậu đợi ở đây, tới đi mua thuốc cho cậu."
"Không sao, toàn là vết thương nhỏ thôi."
"Không được, để lại sẹo thì sao?"
Sau khi Hứa Minh Tâm rời đi, Bạch Thư Hân yên lặng ở một mình đợi.
Rất nhanh, cảnh sát đã đi ra và cực kỳ cung kính với cô ấy, chắc hẳn là đã tra được thân phận của mình trong nội bộ hệ thống của cục cảnh sát.
"Cô Bạch, túi của cô. Cô xem xem, bên trong có mất cái gì không."
"Ừ."
Bạch Thư Hân muốn đứng dậy nhận lấy, nhưng không ngờ đột nhiên ở giữa lại lòi ra một bàn tay, cầm túi xách của cô ấy đi.
Cô ấy lập tức nhíu mày nhìn qua, không ngờ lại là Lệ Nghiêm.
"Anh tới làm gì?"
"Bác sĩ Lệ?"
Đối phương đoán ra thân phận.
"Ừ, em nhà tôi không gây rắc rối chứ?"
"Không không, hôm nay hai tên đua xe này rất ngang ngược, còn tông phải không ít người, may mà cô Bạch ra tay trượng nghĩa, để cho chúng tôi bắt được hai tên này."
"Không gây rắc rối thì tốt, con bé tính ngang bướng, xin bỏ quá cho."
"Không sao không sao, là cô Bạch chiếu cố chúng tôi mới đúng."
"Thủ tục đã xong rồi, tôi sẽ đưa người đi."
"Đi thong thả."
Lệ Nghiêm nghe thấy vậy liền nắm lấy tay của Bạch Thư Hân, tính rời đi luôn, nhưng Bạch Thư Hân lại nhíu chặt chân mày, đau đến nỗi hít sâu một hơi.
Lúc này anh ta mới chú ý đến, cô tay cô ấy bị trầy da rồi, cổ tay còn quấn băng rất to.
Anh hiểu ngay, lúc cầm đã cầm vào chỗ bầm tím.
"Em thật đúng là càng sống càng thụt lùi đấy."
"Em không cần anh lo, đưa đồ cho em!"
"Bây giờ không phải lúc để em hồ nháo."
Lệ Nghiêm thấy cô ấy vẫn ngọ nguậy, trực tiếp vác cô ấy luôn luôn, khiêng thẳng ra khỏi cục cảnh sát.
Hứa Minh Tâm tới thì vừa khéo trông thấy cảnh này.
"Bác sĩ Lệ..."
"Tôi đưa em ấy về trước, không tiện tiễn cô Hứa."
"Không sao không sao, lát nữa tôi tự về, nhưng số thuốc này..."
"Đưa tôi là được."
Lệ Nghiêm đưa Bạch Thư Hân lên xe, sau đó liền lái xe đi luôn.
Bạch Thư Hân phẫn nộ nói: "Chẳng phải anh nói sau này cố gắng ít xuất hiện trước mặt em sao? Thế bây giờ anh đang làm cái gì vậy?"
"Nếu em an ổn, tất nhiên anh sẽ không xuất hiện quấy rầy em, nhưng mà đến cả bắt trộm em cũng bắt không tốt, biến mình thành thế này, em bảo anh khoanh tay đứng nhìn ư?"
"Cho dù anh đồng ý, bố mẹ dưới suối vàng cũng sẽ không đồng ý."
"Anh không cần lấy bố mẹ ra áp em, chỗ bị thương tí ti này của em em có thể tự xử lý, anh dừng xe, em muốn xuống xe."
"Không được."
Lệ Nghiêm không thèm liếc mắt nhìn lấy một cái, lãnh mạc từ chối.
"Anh nói đấy!"
Bây giờ vừa mới lái xe, tốc độ vẫn chưa tăng, xe không có tự động khóa.
Lệ Nghiêm cũng quên mất khóa, cô ấy không chút do dự, thẳng tay mở cửa xe ra rồi nhảy xuống.
"Thư Hân."
Bạch Thư Hân chống đất lăn người, ngay sau đó đã đứng lên, lần này không có bị thương.
"Đây chính là bản lĩnh mà em học được."
Cô ấy lạnh giọng nói, sau đó liền xoay người rời đi.
Lệ Nghiêm cắn răng, không có đuổi theo.
Anh ta đã quá hiểu cô em gái này, nếu như mình khăng khăng như thế, thì không biết cô ấy sẽ làm ra chuyện điên rồ gì nữa.
Buổi tối, Bạch Thư Hân ở trong căn phòng mà mình đã thuê, vừa tắm xong, cô ấy đang tự bôi thuốc.
Vết thương ở cổ tay khá nghiêm trọng, gõ bàn phím cũng hơi đau, cô ấy đã nắn xương, cũng bôi cao dán rồi, chỉ là không biết lúc nào mới khỏi.
Đúng lúc này, có người ấn chuông cửa, cô ấy tưởng là người giao hàng tới, nên còn chưa nghĩ kỹ đã mở cửa rồi.
Nhưng không ngờ, người đang đứng ngoài cửa là Lệ Nghiêm.
Phản ứng đầu tiên của cô ấy chính là đóng cửa, nhưng bị anh ta chặn lại, không kịp nữa rồi.
Lệ Nghiêm cậy mạnh đẩy cửa ra, sau đó đi vào không gian riêng tư của cô ấy.
Lần đầu tiên anh ta tới đây.
Anh ta đưa mắt quan sát một lượt, căn phòng rất nhỏ, một phòng khách một phòng ngủ.
Nhưng Bạch Thư Hân bố trí rất ấm áp, xem ra sau này cô ấy muốn ở đây lâu dài rồi.
"Anh còn tưởng chỗ này sẽ là ổ chó cơ."
"Bây giờ anh đang tự tiện xông vào nhà dân, anh sẽ không biết luật mà vẫn phạm luật đâu nhỉ!"
"Em là em gái anh."
"Anh..."
Bạch Thư Hân hơi tức giận, nhưng lại không thể phản bác.
"Anh xem, em đã tự bôi thuốc rồi, em khỏe như vâm, nhảy được chạy được, có phải là anh nên đi ra rồi không?"
"Không thể."
"Anh, cái người này sao lại như này hả..."
"Anh tới chăm sóc em." "Xin đấy, chỗ em chỉ ở được một người."