"Thật là mất mặt!"
La Xuân Hương thì bịt mũi, cô ta nhìn Hứa Minh Tâm thì như nhìn thấy đống rác vậy, ánh mắt rất là ghét bỏ.
Hứa Minh Tâm không giỏi đấu võ mồm với người khác lắm, nhưng cô có bốn chữ châm ngôn mà Bạch Thư Hân dạy.
Cô lấy dũng khí, nói: "Liên quan rắm gì đến cô?"
"Cái gì?"
La Xuân Hương nghe vậy thì trợn tròn mắt, cô ta không dám tin là cô lại nói ra lời bất kính như vậy.
"Cô... cô lặp lại một lần nữa xem!"
"Liên quan rắm gì đến cô! Tôi mua rau là việc của tôi, tôi tiêu tiền của nhà cô à, tôi mua rau của nhà cô chắc? Nhà các cô ở cạnh biển hả? Làm gì mà quản rộng thế? Cô trông coi chồng con trai con dâu của cô còn chưa đủ hả, chẳng nhẽ cô còn muốn quản tôi nữa sao? Cô thật đúng là đồ tọc mạch!"
Hứa Minh Tâm lên chế độ máy hát, đột nhiên cô cảm thấy mắng người sảng khoái thật đấy!
Cô nói mà cả người thoải mái, ý chí chiến đấu bừng bừng.
Nhất là lúc trông thấy sắc mặt của La Xuân Hương xanh mét, tức đến run cả người, nhưng lại không nói ra được lời nào, cô thoải mái lắm.
Ai bảo vừa nãy cô nói nhảm nhiều như vậy, tự ăn phải kết cục thảm nhá!
"Mẹ, mẹ không sao chứ?"
Hứa An Kỳ vội vàng dỗ dành La Xuân Hương, sau đó cô ta nhìn sang Hứa Minh Tâm: "Cô... cô lại dám nói năng như thế với mẹ chồng tôi, tôi thấy cô điên rồi!"
"Vả cô ta cho mẹ, tuổi còn nhỏ, nhanh mồm nhanh miệng, thật quá tệ! Đánh cho cô ta tỉnh ra, dạy cô ta cách làm người!"
"Vâng, thưa mẹ!"'
Lời này của La Xuân Hương giống với ý cô ta, Hứa An Kỳ không nói hai lời, xắn tay áo lên, đi về phía Hứa Minh Tâm.
Hứa Minh Tâm lòng nóng như lửa đốt, đợi cô ta tới gần, trong đầu chợt lóe ra một ý.
"Cô dám!"
Vào lúc Hứa An Kỳ giơ cánh tay lên, khi mà giây tiếp theo sẽ tát xuống, cơ thể nhỏ nhắn xinh xắn của Hứa Minh Tâm chợt bộc phát ra khí thế mạnh mẽ.
Cô lạnh lùng quát một tiếng, dọa cho Hứa An Kỳ run lên, cả người cứng nhắc đứng yên tại chỗ.
Cô ta nhíu chặt chân mày, bực mình nói: "Có gì mà tôi không dám, đây cũng chẳng phải lần đầu tôi dạy dỗ cô!"
"Trước kia cô dạy giáo huấn tôi, là bởi vì cô là chị của tôi, nhưng hiện tại cô là cháu dâu của nhà họ Cố, tôi là con dâu của nhà họ Cố, cô dám đánh tôi thử xem!"
"Cô..."
Dưới tình thế cấp bách, Hứa An Kỳ hoàn toàn chưa chú ý tới cái tầng quan hệ này, bây giờ bị cô nhắc nhở, cô ta mới chợt nhớ đến cảnh cáo của Cố Gia Huy.
Cô ta không xuống tay được, chỉ có thể quay sang nhìn La Xuân Hương với ánh mắt vô tội.
La Xuân Hương cũng quên mất, nhưng trong lòng lại không nuốt trôi cục tức này.
Cô ta đứng thẳng người, nói: "Con lui xuống cho mẹ, con không đánh được, chẳng nhẽ mẹ còn không đánh được sao? Tôi thân là chị dâu cả, tôi sẽ dạy dỗ cô làm con dâu của nhà họ Cố như thế nào!"
Trong lòng Hứa Minh Tâm lộp bộp một chút, thấy La Xuân Hương tới gần.
Cô muốn bỏ chạy, nhưng lại bị Hứa An Kỳ ngăn cản.
Dù sao thì La Xuân Hương cũng là chị dâu của Cố Gia Huy, nếu cô ta mà đánh cái tát này thật, thì cô cũng không đánh trả được!
Cô trơ mắt nhìn La Xuân Hương giơ cánh tay lên, dồn lực đánh xuống.
Cô sợ tới mức nhắm mắt lại, cả người không nhịn được run rẩy.
Nhưng...
Đau buốt trong dự đoán không có xảy ra, trái lại bên tai truyền tới tiếng kêu thảm như tiếng giết heo của La Xuân Hương.1
"Đau... cậu làm cái gì vậy?"
Hứa Minh Tâm vội vàng mở mắt ra, cô nhìn thấy Cố Gia Huy.
Sao anh lại tới rồi, không phải là anh đi lái xe sao?
Cố Gia Huy bóp chặt cổ tay cô ta, khiến cho cô ta phải lui từng bước về sau.
La Xuân Hương hổn hển nói: "Cậu Ba, vợ cậu không biết phép tắc, cậu cũng không biết phép tắc sao? Tôi là chị dâu cậu đấy!"
Cố Gia Huy nghe vậy, anh khẽ híp mắt, sâu trong đôi mắt phượng toàn là lệ khí.
Trong lòng La Xuân Hương phát run, nhưng cô ta dự liệu trước là Cố Gia Huy sẽ không làm gì mình, nhưng ánh mắt này... cũng đáng sợ quá đi.
"Chị dâu muốn dạy bảo cô vợ chưa cưới của tôi là nên làm, nhưng phải là một đám đến."
Cố Gia Huy thả tay của La Xuân Hương ra, cô ta nhíu chặt chân mày, không hiểu: "Cậu nói vậy là sao?"
"Vợ tôi đã mạo phạm chị, chị dâu muốn dạy dỗ, tôi không có gì để nói. Nhưng con dâu chị đã mạo phạm đến vợ tôi, cái này tính là dĩ hạ phạm thượng, vợ tôi dạy dỗ con dâu chị, chắc chị không phản đối chứ hả?"
"Cái này..."
Lời này làm cô ta á khẩu không trả lời được.
Hứa Minh Tâm nghe thấy vậy, hai mắt sáng lên.
Ai ya mẹ ơi, cô có nghĩ thế nào cũng không ngờ, người đàn ông của cô là cơ trí nhất, anh đọc các tác phẩm nổi tiếng thế giới nhiều năm như vậy không có uổng đâu!
Cô đứng ra rồi nói: "Đúng đúng đúng, tôi không biết lễ độ, đắc tội chị dâu, chị dâu cứ việc dạy dỗ."
"Ừm, chị dâu, chị làm mẫu cho vợ tôi đi. Chị dạy dỗ cô ấy nghiêm khắc bao nhiêu, cô ấy sẽ dạy dỗ lại con dâu chị nghiêm khắc bấy nhiêu."
Lời này khiến cho La Xuân Hương lúng túng.
Cô rất muốn tát một cái, xả cơn tức này ra, nhưng kết quả còn làm khổ con dâu của cô ta!
Cô ta nhìn Hứa An Kỳ, Hứa An Kỳ cũng đang nhìn lại mình với ánh mắt đáng thương.
La Xuân Hương tức giận nói: "Con dâu của tôi tôi tự dạy dỗ, chưa đến lượt vị hôn thê của cậu dạy dỗ đâu!"
"Thế thì vợ tôi tôi tự dạy dỗ, cũng không đến lượt chị dâu dạy dỗ đâu."
Cố Gia Huy khẽ híp mắt, ánh mắt thâm thúy rét lạnh, lời nói lạnh lùng bật ra từ trong cánh môi lạnh mỏng.
"..."
La Xuân Hương á khẩu không trả lời được, cô ta nghẹn chết đi được.
Thật đúng là, cô ta đã đem đá đập chân mình thật rồi!
"Chị dâu, bây giờ chị có còn điều gì nghĩ mà không rõ nữa không?"
La Xuân Hương nghiến răng, chỉ có thể tự nhận là mình đen đủi.
"Chúng ta đi!"
La Xuân Hương kéo theo Hứa An Kỳ, tức giận rời đi.
Cố Gia Huy quay người nhìn sang Hứa Minh Tâm, anh dịu dàng nói: "Em không sao chứ?"
"Không sao không sao, may mà anh đến kịp, nếu không thì tôi sẽ không tránh được cái tát này! Vẫn là anh thông minh, người đàn ông của tôi thông minh nhất luôn!"
Hứa Minh Tâm kích động nói.
Suy cho cùng là người đàn ông mà mình chọn ấy, anh ưu tú, mình cũng được thơm lây.
"Phải rồi, sao anh lại đến đây?"
"Tôi xuống dưới thì trông thấy xe riêng của nhà họ Cố, tôi liền đoán ra là bọn họ cũng đang ở đây, tôi lo em tình cờ gặp phải bọn họ, em có một mình thì không ứng phó được.Thế là tôi không yên tâm, cho nên tôi liền qua đây. Cũng may mà tôi đến, nếu không thì tôi phải đau lòng rồi."
"Đi thôi, chúng ta cùng về nhà."
Cố Gia Huy xách túi lớn túi nhỏ, dành ra một bàn tay nắm tay cô.
Hứa Minh Tâm thỏa mãn đi sau anh.
Ở bãi đỗ xe, cô cũng nhìn thấy hai người La Xuân Hương.
Cô ta tức giận trừng mắt nhìn mình, hận không thể trừng lồi mắt ra.
Lúc Hứa Minh Tâm đi ngang qua bọn họ, cô không nhịn được lầm bầm: "Trừng tôi làm cái gì, trừng nữa cũng không trừng chết tôi được!"
Lời này truyền vào tai của hai mẹ chồng nàng dâu kia, làm bọn họ suýt thì tức chết.
Lên xe, Cố Gia Huy mỉm cười nói:"Nếu trong lòng em không vui, lần sau tôi sẽ lấy bừa một cái lý do đánh Cố Tử Vị một trận, xả giận cho em."
"Được được, dù sao Cố Tử Vị cũng không phải loại tốt đẹp gì! Qủa nhiên, có người mẹ như thế nào thì có người con thế ấy, người con trai thế nào thì tìm được cô vợ thế ấy. Toàn là đồ mềm nắn rắn buông, có anh ở đây, bọn họ cũng không dám làm gì tôi."
"Tôi sẽ bảo vệ em." Cố Gia Huy cài dây toàn cho cô, cực kỳ dịu dàng.