"Cô Hứa, cô và nhà họ Cố qua lại gần như vậy, đặc biệt là cậu ba Cố, cô có biết nhiều về việc riêng tư của cậu ba không?"
"Hôm nay, chị cô gả vào nhà họ Cố, không biết liệu sau này cô có lấy chị của cô làm gương, cũng muốn gả vào nhà giàu không? Cô có suy nghĩ như thế nào về nhà họ Ngôn?"
Hứa Minh Tâm nghe thấy những người này hùng hổ dọa người nói, cả người cũng cứng ngắc lại.
Bọn họ rất tôn kính Cố Yên, không dám tới quá gần.
Nhưng vừa đến chỗ cô, bọn họ xông tới như ong vỡ tổ.
Nếu không phải có Cố Yên ở đây, cái microphone đó sắp đâm vào mặt cô mất.
Hứa Minh Tâm có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại không nói nên lời.
Cô sợ rồi.
Chưa bao giờ cô gặp nhiều phóng viên thế này, quang quác quang quác, cầm micro cứ như cầm dao sắc vậy.
Đúng lúc này, Cố Gia Huy đứng trên boong thuyền nhìn thấy cảnh này, nắm tay vô thức siết chặt, trái tim cũng treo lên.
Dáng hình cô yết ớt như thế, bị một đám người vây quanh, trông nhỏ bé bất lực như thế.
Sắc mặt cô tái nhợt, anh thật sự lo cô không chống đỡ được mà ngất xỉu.
Anh không kìm được tiến lên một bước, nhưng lại bị Khương Tuấn ngăn lại.
"Ông chủ, anh đã quên ở buổi tối anh và cô Hứa mới quen, cô Hứa đã trả lời cơ trí thế nào với truyền thông rồi à?"
"Nhưng lần này thì khác, lần này đông người quá, tôi sợ cô ấy..."
"Nếu ông chủ đi giúp cô Hứa, nhiều truyền thông nhìn thấy như vậy, chỉ sợ sẽ mang lại phiền phức cho cô Hứa. Cô Hứa vẫn đang đi học, gây ra phong ba, không tốt lắm."
Khương Tuấn nhìn thấy cũng sốt ruột, nhưng nếu bây giờ mà không nhịn, rối loạn lòng người, thì không ổn nữa.
"Huống hồ, cô tư còn ở đó mà, tính cách nóng nảy của cô Tư, cô ấy là người sẽ không ăn thiệt thòi. Có cô ấy ở bên cô Hứa, khẳng định cô Hứa sẽ không sao."
Cố Gia Huy nghe vậy, đành phải kìm lại nỗi bất an, đợi Cố Yên ra tay.
Cô Yên đang do dự, do dự là để Hứa Minh Tâm tự đối phó, hay là mình lên.
Cô ấy căng thẳng nhìn Hứa Minh Tâm, nắm bàn tay nhỏ đã vì căng thẳng mà đổ mồ hôi của cô.
Cô ấy giận dữ quát một câu: "Chụp cái rắm ấy."
"Minh Tâm, loại trường hợp này cô không được sợ."
Cô ấy hạ giọng, kìm chế tính tình nóng nảy của mình, bình tĩnh hòa nhã nói.
Hứa Minh Tâm biết.
Nếu sau này cô ở bên Cố Gia Huy, dư luận sẽ càng nhiều hơn!
Bây giờ không chống đỡ được, thế sau này phải làm sao?
Cô hít sâu một hơi, nắm chặt tay, rồi nói: "Giữa tôi và Ngôn Hải không có kiểu như các anh nói, trước đây chúng tôi là bạn tốt, bây giờ cũng là anh em. Các anh đừng tùy tiện bịa đặt với phỏng đoán, nếu như làm tổn hại tới danh dự của tôi và Ngôn Hải, cho dù tôi không truy cứu, nhà họ Ngôn cũng sẽ truy cứu."
"Tôi và cậu ba qua lại thân thiết, đó là bởi vì cậu ba thấy tôi là vãn bối, cho nên đối xử tốt bụng với tôi. Tôi không biết chuyện cá nhân của anh ấy, nếu các anh muốn biết, có thể đi hỏi anh ấy, có cần tôi gọi anh ấy qua đây, trả lời câu hỏi không?"
Lời này vừa nói ra, bên dưới lặng ngắt như tờ.
Bảo cô và cậu Ngôn mập mờ, cô bảo mình không truy cứu, nhà họ Ngôn sẽ truy cứu.
Bọn họ không dám tiếp tục hỏi xuống nữa.
Hỏi đến câu hỏi mang tính lấy thông tin của Cố Gia Huy, Hứa Minh Tâm chuyển thẳng cho người được nói.
Ai cũng không dám ở trước mặt Cố Gia Huy, hỏi anh là anh thích đàn ông hay thích phụ nữ, trừ phi là sống quá lâu.
Mọi người tôi anh anh, anh nhìn tôi, ngơ ngác nhìn nhau.
Vốn tưởng là đã tìm được một quả hồng mềm, không ngờ lại khó đối phó như vậy.
"Thế... có thể mạo muội hỏi một chút về tiêu chuẩn kén chồng của cô Hứa không?"
"Tiêu chuẩn kén chồng á?"
Hứa Minh Tâm nghĩ nghĩ, trong đầu hiện ra dáng vẻ của Cố Gia Huy.
"Đầu tiên là đẹp trai."
Cố Gia Huy ở cách đó không xe nghe thấy câu này, khuôn mặt hiện ra nụ cười đắc ý, anh nhìn Khương Tuấn rồi nói: "Nói tôi, đang nói tôi đấy."
"Còn phải giàu."
"Ừ, chính là tôi."
"Quan trọng nhất là thương yêu tôi!"
"Cô ấy vẫn là người hiểu tôi nhất, nói hết ưu điểm của tôi ra rồi."
Cố Gia Huy cong môi cười nói, trong lòng là ngọt ngào.
Khương Tuấn bị nhét cẩu lương, tuyệt vọng muốn nhảy xuống biển.
"Quan trọng nhất là con người phải tốt, không có nhiều tâm địa gian xảo, đừng quá đấu đá. Hào môn... hy vọng cách xa ân oán nhà giàu, đơn đơn giản giản là tốt nhất."
Cố Gia Huy nghe thấy lời này, khuôn mặt trầm xuống.
Khương Tuấn có chút đắc ý rồi, anh ấy đẩy Cố Gia Huy, rồi nói: "Ông chủ, đây cũng là nói anh à? Nếu cô Hứa biết mấy lần cậu Cố Tử Vị bị thương toàn là anh ngấm ngầm ra tay, không biết sẽ nghĩ thế nào nhỉ?"
"Còn nữa, ông chủ thường xuyên đối nghịch với cậu cả, dùng thủ đoạn không quang vinh cướp đi không ít vụ làm ăn, nếu cô Hứa..."
"Khương Tuấn, nghe nói vùng biển này, có một chỗ cá biết cắn người. Mặc dù không đáng sợ như cá ăn thịt người, nhưng cắn một miếng, cũng phải rác da chảy máu. Hôm khác chúng ta đi câu, không biết thả người vào làm mồi câu thì sao nhỉ?"
Cố Gia Huy nhìn về phía mặt biển, ánh mắt bình tĩnh xa xăm, không mặn không nhạt nói.
Sau đó sâu kín chuyển ánh mắt, nhìn sang Khương Tuấn với vẻ mặt nghiêm túc, cứ như đang thương thảo vậy.
Khương Tuấn chỉ cảm thấy cả người run lên, trái tim cũng lành lạnh.
"Ông chủ.... vừa nãy tôi có nói chuyện sao?"
"Không nhớ nữa à?"
"Hình như tôi mất trí nhớ rồi."
"Vừa nãy cậu khen tôi."
"À à, đúng đúng đúng! Cô Hứa toàn nói về ông chủ, trong lòng cô ấy toàn là anh thôi!"
"Ừ, tôi cũng nghĩ vậy."
Lúc này, sắc mặt Cố Gia Huy mới thoáng chuyển biến tốt đẹp, Khương Tuấn ở đằng sau thở ra một hơi, lau mồ hôi lạnh trên đầu.
Đại nạn không chết, ắt có phúc về sau!
Cuối cùng phóng viên bên này đã tha cho Hứa Minh Tâm, Hứa Minh Tâm theo Cố Yên lên boong tàu.
Cố Yên mỉm cười nói: "Biểu hiện lần này không tồi, những phóng viên này thích nói hươu nói vượn, cô cứng rắn một chút, bọn sẽ sẽ không dám như thế nữa. Hơn nữa bọn họ điển hình cho bắt nạt kẻ yếu, cô vừa nhắc tới nhà họ Ngôn và anh tôi, bọn họ liền ngậm miệng luôn!"
"Tôi... tôi cũng không biết vừa nãy tôi đã nói gì nữa, lời nói chưa qua đại não đã bật ra rồi. Ngộ nhớ có nói sau thì tôi chết chắc."
"Cô sợ cái gì, nói sai thì vẫn có người chống đỡ cho cô. Kìa, nhìn chống đỡ cho cô đang nhìn cô kìa!"
Hứa Minh Tâm ngẩng mặt lên nhìn, chỉ thấy Cố Gia Huy đang đứng trước gió, dáng người rắn rỏi trác tuyệt.
Thật đẹp trai.
Người đàn ông của cô đẹp trai thật đấy.
Cố Gia Huy đi tới, xoa đầu cô rồi nói: "Vừa nãy em thể hiện rất tốt, tối về có thưởng."
"Thật sao? Thưởng gì vậy?"
"Anh đích thân làm takoyaki cho em."
"Ừ ừ."
Cố Yên đang ở bên cạnh nghe thấy cuộc đối thoại như vậy, Hứa Minh Tâm mười tám tuổi, đối thoại thiếu trí tuệ như thế có thể lý giải. Anh cô ấy đã bao nhiêu tuổi rồi? Sao vẫn còn giả bộ non nớt vậy hả? Cô ấy cũng có hơi không nhìn nổi nữa!
Sau đó bọn họ cùng vào trong theo tân khách.
Cố Gia Huy bị người của ông cụ gọi đi, đoán chừng là thương lượng chi tiết hôn lễ, gặp gỡ người mới gì gì đó/
Mặc dù cô là em gái của Hứa An Kỳ, nhưng lại không phải phù dâu, cho nên cũng không có đí tới phòng trang điểm.
Cô chạy tới khu vực ăn uống, bắt đầu lượn vòng. Tất cả đều là hải sản, ngon quá đi!