Bọn họ đi thẳng về phía khoa phụ sản, sắc mặt có hơi ngưng trọng.
Hứa Minh Tâm cũng không có để ý, chỗ bị bỏng của cô còn chưa khỏi đây này, thù này cô nhớ kỹ.
Khương Tuấn muốn về nhanh để giải quyết công việc, cho nên anh ấy không có ở lại ăn bữa sáng.
Hứa Minh Tâm ăn xong bữa sáng, cô cũng nhìn thấy Hứa An Kỳ đi ra khỏi bệnh viện, cô ta đang khóc sướt mướt.
Vẻ mặt của La Xuân Hương ở bên cạnh cũng rất khó coi, cô ta đang nói liên tục với Hứa An Kỳ gì đó.
La Xuân Hương ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Hứa Minh Tâm, sắc mặt trầm xuống, còn hiện lên vẻ tức giận.
Cố Yên đã đập nồi nhà cô ta,, cũng là trút giận cho mình, món nợ này tất nhiên phải rơi lên đầu cô rồi.
"Đừng khóc nữa, mất thể diện lắm, mau đi với mẹ, thật là đen đủi!"
La Xuân Hương kéo Hứa An Kỳ bước nhanh rời đi.
Cô chú ý thấy khóe mắt Hứa An Kỳ toàn là nước mắt, hai mắt cũng đỏ lên nữa.
Cô không có hỏi nhiều, dù sao cũng là chuyện của nhà bọn họ.
Cố Gia Huy làm xong công việc ở tập đoàn, anh liền về nhà ngay.
Anh trông thấy Hứa Minh Tâm chuyển nhiều sách về như vậy, anh không kìm được khẽ nhíu mày, anh nói với vẻ nghi hoặc: "Sao em mua về nhiều sách thế?"
"Trên đường đi, trùng hợp tôi thấy cửa hàng sách đóng cửa không làm nữa, những sách này đều mua với giá thấp đấy. Tôi thấy những cuốn sách này đều được bọc rất cẩn thận, nhìn trông rất đồ sộ, cộng thêm còn rẻ nữa nên tôi không kìm được mua nhiều một chút."
"Có sách mà anh thích đọc, cũng có mà tôi thích đọc đấy."
"Nhiều sách như vậy, đọc hết được không?"
Anh quét mắt nhìn một cái, ước chừng trên trăm cuốn, xem ra anh phải sắm thêm cái giá sách mới nữa rồi.
"Tại sao phải đọc hết?"
Hứa Minh Tâm nhìn anh với vẻ mặt khó hiểu.
"Em mua về, chẳng nhẽ không phải để đọc hết à?"
"Không phải đâu! Lựa lựa, không cần phải đọc hết đâu. Anh đọc một nửa tôi đọc một nửa. Đọc đến đoạn hay thì nói cho đối phương nghe, thế thì có phải là người còn lại cũng coi như là đọc hết cuốn sách này rồi đúng không?"
"Nếu hai người ở nhà chỉ cứng nhắc đọc sách thì chán biết bao?"
Cố Gia Huy chưa bao giờ nghe qua lời bàn như thế này, anh không khỏi sửng sốt, sau đó anh không kìm được nở nụ cười.
Anh nghĩ nghĩ, anh và Hứa Minh Tâm mỗi người ôm một quyển sách, đọc đến đoạn thú vị thì sẽ nói cho đối phương biết, cách đọc sách như thế đúng là rất thú vị.
So với trước kia anh đọc sách thì đúng là thú vị hơn rất nhiều.
Cố Gia Huy không nhịn được ôm cô vào lòng, cốc trán cô: "Trong cái đầu quả dưa của em có rất nhiều suy nghĩ hiếm thấy."
"Đương nhiên rồi, thật ra tôi cũng rất thông minh đấy có được không hả, anh chỉ cần đừng bắt tôi làm đề toán, chỉ số thông minh của tôi chắc chắn là một trăm hai!"
"Vậy sao? Sao tôi có chút không tin."
"Minh Tâm, em có muốn biết con của chúng ta sau này có chỉ số thông minh là bao nhiêu không?"
"Còn có thể biết được cái này á? Biết thế nào?"
"Tôi đưa em đi chơi một thứ."
Cố Gia Huy mỉm cười.
Chẳng mấy chốc, chú An đã chuyển một cái máy rất lớn vào trong nhà, trông rất giống máy mát xa.
"Này là làm cái gì vậy?" "Đây là máy thăm dò chỉ số thông minh khá là tiên tiến của nước ngoài, có thể phỏng đoán sơ bộ chỉ số thông minh của con người, trước mắt đã làm hơn một nghìn bài kiểm tra thực tế, tỉ lệ chính xác cao đến tám mươi phần trăm. Nhưng chi phí sản xuất máy móc quá cao, trước mắt chưa bán được nhiều, cái này cũng chỉ là bán thành phẩm mà thôi. Lúc trước, ông chủ kinh doanh
ở nước ngoài, đối phương tặng cho ông chủ, nó toàn để không ở trong nhà, lần này đột nhiên ông chủ cần, tôi liền tìm nó ra."
"Máy thăm dò chỉ số thông minh? Có cần cao cấp đến độ này không hả? Cố Gia Huy, anh đang gạt tôi đúng không?"
"Tính chơi thôi mà, em ngồi lên thử là biết."
"Được thôi, tôi thử."
Hứa Minh Tâm ngồi lên, Cố Gia Huy liếc mắt nhìn chú An một cái, chú An âm thầm gia thế tay "OK".
Anh đặc biệt bảo chú An chỉnh trỉ số lên cao, nếu mà chỉ số thông minh của Hứa Minh Tâm được một trăm, vậy thì đo ra sẽ hiển thị một trăm hai mươi.
Dựa vào giá trị chỉ số thông minh của người dân bình thường trong nước là 90 đến 110, 120 đến 140 chính là người thông minh.
Anh không trông chờ Hứa Minh Tâm là một người thông minh, nhưng tối thiểu là tiêu chuẩn của người bình thường.
Chuyển cái này tới, cũng là để cho Hứa Minh Tâm vui, để cô càng thêm khẳng định chính mình.
"Có thể bắt đầu được chưa? Cô Hứa?"
"Được rồi, chú đo đi."
"Ừ, dựa vào câu hỏi trả lời câu hỏi là được. Bên này cũng có cảm ứng từ để thăm dò phản ứng nổi lên của cơ thể cô, bắt đầu nhé."
Hứa Minh Tâm nghe được những lời này, cô cảm thấy có chút thần kỳ.
Kiểm tra xong khoảng mười phút, cô nhìn thấy trên màn hình bắn ra một con số: "Chỉ số thông minh của bạn ở mức trên dưới 100, thuộc mức bình thường."
"Mới ở mức bình thường à, tiếc quá, còn kém tí nữa là tôi được một trăm hai mươi rồi! Cố Gia Huy, anh nói xem phải không?"
Cô ngẩng đầu lên nhìn về phía Cố Gia Huy, cô phát hiện sắc mặt anh hơi khó coi.
"Cố Gia Huy? Anh sao vậy?"
"Không có gì."
Cố Gia Huy miễn cưỡng nở nụ cười.
Cô vợ nhỏ của anh thấp hơn chỉ số bình thường, cái này... coi như là thiếu mắt nhìn sao?
"Cố Gia Huy, anh cũng kiểm tra thử một chút đi, tôi thấy chơi vui lắm."
"Không, máy này là bán thành phẩm, là đồ hỏng, đừng tin những cái này. Người phụ nữ mà tôi nhìn trúng, trí thông minh chắc chắn là 120!"
"Đó là đương nhiên!"
Hứa Minh Tâm không nhịn được vỗ ngực đắc ý, cứ như thể chỉ số thông minh của mình thật sự cao như thế vậy.
"Minh Tâm, chiều nay tôi phải đi Giang Châu một chuyến, dự án mở rộng làng du lịch lần trước đã làm được một nửa rồi, tôi phải đi xem công trình. Hôm nay tôi đi, ngày mai là có thể trở về, em ngoan ngoãn ở nhà đợi tôi là được."
"Thế anh nhớ mang đồ ăn về cho tôi nha!"
"Được."
Lần này, Hứa Minh Tâm không tiễn anh, cô chỉ thu thập đơn giản va ly cho anh, dù sao thì cũng chỉ đi một ngày mà thôi.
Cô đứng ở cửa định tiễn bằng ánh mắt.
"Trên đường chú ý an toàn, đến bên đó nhớ gọi điện cho tôi."
"Ừm, sau đó thì sao?"
"Sau đó? Sau đó chính là mang đồ ăn về cho tôi!"
"Còn gì nữa?"
"Còn nữa hả?" Hứa Minh Tâm buồn bực rồi, còn có cái gì chưa dặn sao? Cô đã kiểm tra dự báo thời tiết rồi, ngày mai Giang Châu không có mưa, nhiệt độ cũng không giảm đột ngột, còn có cái gì chưa dặn nhỉ?
Cô vắt nát óc cũng không nghĩ ra về sau là gì, Cố Gia Huy không còn cách nào khác là gõ lên đầu cô, bá đạo ôm cô vào lòng, cúi người hôn lên môi cô.
"Ưm..."
Hứa Minh Tâm bị bất ngờ không kịp phòng bị, ngay cả giãy dụa cũng quên mất rồi.
Một lúc lâu sau mới tách ra, trong cổ họng còn lưu lại hơi thở dương cương độc hữu của anh.
Cô đỏ mặt, dù sao thì người giúp việc vẫn đang nhìn đây này, xấu hổ quá!
"Anh làm cái gì vậy?"
"Hôn tạm biệt, em không tính cho tôi à?"
"Sao anh khác người thế, đi có một ngày rồi về, còn phải hôn cái gì? Thật đúng là, bao nhiêu người đang nhìn đây này, ngượng chết đi được!"
"Xấu hổ à?"
Anh nhéo má cô.
"Đừng nhéo má tôi, sưng đồ còn chưa khỏi đâu, đừng nhéo cho nó to lên nữa. Anh mau đi đi, nhớ phải gọi điện cho tôi, lớn rồi mà trong lòng không có tí nghiêm túc nào, còn muốn hôn tạm biệt nữa, không thẹn thùng..." Hứa Minh Tâm cằn nhằn, bắt đầu lẩm bẩm.