Mục lục
Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Tôi... tôi chưa say, tôi muốn về nhà..."
"Anh đã nghe thấy chưa, người đẹp này không có quan hệ với anh, chúng tôi phải đi rồi, nếu anh biết điều thì đừng chắn đường nữa."
"Tôi phải báo cảnh sát!"
Ôn Thành nghĩ tới cảnh sát nhân dân.
Nhưng anh ta vừa lấy điện thoại ra, đã bị người đàn ông lực lưỡng thẳng tay giật lấy rồi ném mạnh xuống đất.
Cuối cùng, anh ta còn kiêu ngạo hung hăng dùng chân đạp hai cái.
Anh ta nắm bàn tay lại, các đốt ngón tay kêu răng rắc.
Vẻ mặt anh ta trông hung thần ác sát.
"Xem ra anh là rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt rồi nhỉ?"
"Chú ba, kéo ra góc đi, đừng gây ra động tĩnh quá lớn."


Lái xe nói.
"Ba người các anh cùng lên đi, tôi không sợ ba tên vô lại các anh đâu."
Ôn Thành ưỡn thẳng lưng, bất chấp nói.
Anh ta lo sau khi anh ta chế trụ được một người, hai người còn lại đã đưa Bạch Thư Hân đi mất.
Anh ta không thể mạo hiểm, anh ta đành phải giả vờ làm con sói đuôi to.
Ba người đưa mắt nhìn nhau, nhíu chặt chân mày, bọn họ nghĩ rằng mình đã gặp phải nhân vật ghê gớm.
Bọn họ cũng không dám khinh thường, nếu thật sự không đánh lại một người thì phải làm sao?
Vì thế ba người xoa tay, quây Ôn Thành trong một cái hẻm nhỏ bên cạnh.
Người tới đây uống rượu toàn là long xà lẫn lộn, cho nên chỗ này cũng thường xuyên không an toàn, ẩu đả đánh nhau là chuyện thường có, cảnh sát cũng rất khó quản lý.


Cho nên đối với loại chuyện này, người bình thường gặp phải thì cũng một mắt nhắm một mắt mở.
Thật ra trong lòng Ôn Thành đang sợ hãi, anh ta biết Bạch Thư Hân một mình đánh ba là thừa sức, đối phương còn có dao.
Nhưng anh ta thì không được, anh ta yếu, quyền cước cũng không có sức.
Hồi nhỏ ở trường học, cãi nhau với người ta, anh ta cũng từng đánh nhau, nhưng chưa bao giờ thắng, cuối cùng vẫn là chị gái xả giận cho anh ta.
Không ngờ là nay anh ta cũng có lúc tỏ ra anh hùng.
Anh ta xiết chặt nắm tay, bây giờ cũng chỉ có thể kiên trì đánh lại thôi.
"Các anh muốn lên từng người, hay là ba người cùng lên?"
Là đấu đơn, hay là quần ẩu?
Khi anh ta hỏi ra câu này, trái tim run lên, mặc kệ là cái nào, anh ta đều không chịu nổi.


Ba người đưa mắt nhìn nhau, lười phí lời, bọn họ trực tiếp xông lên, định quần ẩu.
Bọn họ vẫn còn hơi cẩn thận, sợ mình nhìn lầm, nếu tên nhóc gầy gò ốm yếu này thật sự có chút bản năng, thì bọn họ cũng phải cẩn thận đối phó.
Một người trong đó thử thăm dò, Ôn Thành khó khăn tránh thoát.
Những người còn lại tiến lên.
Ôn Thành lập tức không chống đỡ được.
Sau vài chiêu, bọn họ cũng nhìn ra Ôn Thành chỉ là cái thùng rỗng.
Trên bụng Ôn Thành đã trúng một quyền, anh ta đau đến nỗi hít một ngụm khí lạnh, cả người cũng sắp không đứng dậy được.
Tên đàn ông lực lưỡng cầm đầu cười lạnh nói: "Tôi còn tưởng là hảo hán gì cơ, thế mà đòi một đấu ba, dầu gì thì ba chúng tôi cũng là huấn luyện viện ở lớn taekwondo, thế mà lại bị anh dọa cho sợ, hôm nay chúng tôi sẽ cho anh mở mang kiến thức, cái gì gọi là lợi hại."


Ôn Thành khổ không thể tả, tại sao Bạch Thư Hân tùy tùy tiện tiện trêu chọc người, người đó lại là huấn luyện viên taekwondo chứ.
Này thì còn đánh thế nào nữa?
Ba người cùng xông lên, bắt đầu tay đấm chân đá anh ta.
Chỉ cần không chết người, thì sẽ không có việc gì.
Ôn Thành không chống đỡ được, trên mặt trên người đã trúng rất nhiều quyền, không bao lâu đã sưng tím mặt.
Đúng lúc này, Bạch Thư Hân lảo đảo đi tới, cô ấy đặt mông ngồi xuống đất, rồi nói: "Anh... anh là phế vật à? Ba người mà đánh không lại, tốt xấu gì cũng có thể khiến cho bọn họ tím bầm mặt chứ? Nắm đấm của anh là lông chim à? Sao không đánh đến người bọn họ thế, anh gãy tay à?"
"Cô... cô đừng có mà nói mát nữa, tỉnh rượu chưa hả? Tỉnh, tỉnh rượu rồi thì mau đi đi..."
"Tôi... tôi không chống đỡ được bao lâu nữa đâu."
Anh ta căn bản là cái bao thịt, không chịu được lâu đâu.


Bạch Thư Hân vẫn đang mơ hồ không rõ cơ, cô ấy hoàn toàn không nghe hiểu anh ta đang nói gì.
"Còn tay à? Tay anh là để trang trí à?" Bạch Thư Hân tức giận nói.
Cô ấy cố sức nhìn mấy người trước mắt, hoa hết cả mắt.
Cô ấy nhìn một lúc, cũng không nhìn thấy Ôn Thành ra tay, anh ta chỉ một mực ôm đầu né tránh.
"Cô... cô đi mau đi..."
Ôn Thành nóng lòng như lửa đốt.
Người đàn ông cường tráng mỉm cười nói: "Anh như thế này mà còn dám anh hùng cứu mỹ nhân à, đúng là không biết tự lượng sức mình. Người đẹp người ta còn không cảm kích thì anh đừng liều mạng nữa! Ba chúng tôi sẽ tha cho anh, anh cút sang một bên cho tôi."
Bọn họ thấy đánh cũng hòm hòm rồi, vỗ vỗ tay chuẩn bị quay người rời đi.
Một tên trong đó híp mắt nhìn Bạch Thư Hân, lớn lên xinh xắn như này, dáng người còn đẹp, đúng là một vưu vật.


Bọn họ gặp may rồi, thường xuyên nghe nói có người nhặt xác, không ngờ may mắn cũng đập trúng bọn họ.
Bọn họ bật ra tiếng cười dâm đãng.
"Người đẹp, chúng tôi đưa cô về nhà nhé."
"Được... được thôi."
Bạch Thư Hân gật đầu.
Ôn Thành nghe thấy lời này, anh ta tức lắm, thế chẳng phải những quả đấm mình vừa chịu là uổng công mất rồi à?
Anh ta nhào người qua, ôm chặt một người.
"Không biết tự lượng sức mình, còn muốn tỏ vẻ anh hùng à?"
Người đó tức giận rồi, một cái cùi trỏ hung hăng đập qua, Ôn Thành đau đến nỗi ngã nhào dưới đất, mãi không đứng dậy được.
Ba người họ tiến lại gần Bạch Thư Hân, bắt đầu giở trò.
Đúng lúc này, bất ngờ có người ra tay, một quyền đấm mạnh lên mặt của người đàn ông cường tráng.


Người đàn ông cường tráng nhìn chằm chằm, không ngờ lại có một người nữa tới.
Ôn Thành toát mồ hôi lạnh, anh ta che mắt, cố sức nhìn rõ người tới.
"Anh Gia Huy, anh... anh tới rồi, anh mau hỗ trợ."
Cố Gia Huy vừa dìu Hứa Minh Tâm lên xe, không ngờ lại thoáng thấy Bạch Thư Hân ở ngõ nhỏ.
Anh không ngờ là Ôn Thành cũng đang ở đây, bị đánh không rõ.
"Sao em lại thành ra thế này?"
Cố Gia Huy nhíu chặt chân mày, giọng nói hơi lạnh.
"Bị... ba người họ đánh, đau quá."
Ôn Thành không ngừng kêu khổ.
"Không có võ còn thể hiện, may mà anh tới kịp, em không sao chứ?"


"Em... em không sao, ba người này là bọn lưu manh, muốn bắt nạt Bạch Thư Hân."
"Ồ?"
Cố Gia Huy nhíu mày, tiếng nói dày dặn không nhanh không chậm cất lên, bóp chặt hô hấp của người ta.
Anh cởi áo khoác ra, cởi cúc tay áo ra, xắn ống tay áo lên.
Anh ung dung chỉnh trang lại rồi nói: "Các anh lên từng người, hay cả ba cùng lên."
Lời kịch này... dường như từng quen.
Ba người đưa mắt nhìn nhau, đánh giá thân hình của Cố Gia Huy.
Mặc dù có cường tráng hơn tên nhóc trước đó khá nhiều, nhưng cũng chỉ tính là vạm vỡ.
Ba người họ là huấn luyện viên Taekwondo, còn có thể bị một người đánh bại ư?
Bọn họ không thèm phí lời, tính tốc chiến tốc thắng.


Ba người cùng tiến lên, Ôn Thành nhìn thấy thì hoảng sợ hô lên cẩn thận, muốn nhắc nhở Cố Gia Huy.
Cố Gia Huy chỉ nhướng mày một cái, chỗ vết sẹo rạn kia có vẻ có chút lệ khí.
Vẻ mặt anh ung dung, ba người cùng lên, anh vẫn bình tĩnh.
Anh từng đi qua vùng biên giới, nơi đó thường xuyên xảy ra bạo loạn của dân lưu lạc, ở cùng với Lệ Nghiêm thì không thiếu đánh nhau.
Đó không phải là đùa giỡn chơi chơi, thỉnh thoảng còn sẽ cầm súng giết người.
Công phu quyền cước của anh không phải là luyện ra ở trong nhà ấm đánh võ với người ta, mà là cầm súng thật.
Cố Gia Huy ra tay vừa nhanh vừa chuẩn, lấy một địch ba hoàn toàn không thành vấn đề.
Đến cuối cùng, trên mặt ba người còn có một ít màu, còn Cố Gia Huy thì như người bình thường chẳng sao cả. Ba người thở hồng hộc, bọn họ hiểu ra là bọn họ đã gặp phải cục xương cứng, nên cũng không dám nán lại nữa, bọn họ đưa mắt nhìn nhau rồi rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK