"Cô... các người thả tôi ra, các người to gan thật đấy, thế mà dám cản tôi, tôi là cô chủ nhà họ Trình đấy!"
"Chúng tôi không biết cô là cô chủ của nhà nào, nhưng chúng tôi biết cô Hứa là bà chủ của chúng tôi. Nếu cô đã động đến bà chủ của chúng tôi, vậy thì chúng tôi cũng mặc kệ cô là người ở nhà nào!"
"Cảm ơn cảm ơn, các cô đều được phát tiền thưởng hết!"
Hứa Minh Tâm cảm động lắm, thời khắc mấu chốt vẫn là dựa vào đồng đội đấy!
Bây giờ cũng không phải lúc keo kiệt, tất cả đều có thưởng!
Lúc Trình Hoa nhìn thấy chủ tớ bọn họ tình cảm sâu đậm, cô ta tức đến run cả người, khuôn mặt đã biến thành màu gan heo.
"Cô... cô cứ đợi đấy!"
Trình Hoa giãy dụa, còn kêu gào nói lời ác độc.
Còn lâu Hứa Minh Tâm mới sợ!
"Trình Hoa, cô bảo tôi không pha trà cho cô, cô không lễ phép, sao tôi chưa thấy cô gọi một tiếng trưởng bối nhỉ. Bối phận của Cố Gia Huy lớn hơn cô, thế nào thì cô cũng phải gọi anh ấy là chú Cố mà nhỉ, cô lại đi gọi tên của anh ấy, đúng là không lễ phép gì cả!"
"Tuy tôi vẫn chưa qua cửa, nhưng cũng đã đính hôn rồi, thế nào thì cô cũng phải gọi tôi một tiếng dì Hứa chứ nhỉ? Bố mẹ cô giáo dục cô kiểu gì vậy, đến cả bậc bề trên cũng không biết gọi, đúng là không có gia giáo!"
Trình Hoa nghe thấy lời này, cô ta sắp tức điên rồi.
"Tôi liều mạng với cô!"
Cô ta ngang ngược bổ nhào tới, giãy ra khỏi tầm kiểm soát của mọi người.
Nhưng cũng may bọn họ kịp thời ngăn lại.
Cái tát đó lướt qua gò má cô, suýt nữa thì trúng mặt cô.
Hứa Minh Tâm sợ đến mức mặt tái nhợt, ánh mắt cũng lập tức lạnh lùng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp như che phủ bởi sương lạnh.
Mèo nhỏ sắp bùng nổ rồi.
Cô còn chưa tính toán đến cái tát lần trước mà Trình Hoa đánh cô, hại ngày nào cũng phải che phấn.
Không ngờ vừa nãy cô ta vẫn muốn đánh mình!
Đã làm tiểu tam, còn không thấy nhục nhã, lại còn dám ngang ngược như vậy.
Hứa Minh Tâm lạnh lùng nói: "Ghì chặt cô ta cho tôi."
Mấy người đều dùng sức, bảo đảm Trình Hoa không giãy ra được.
Hứa Minh Tâm tiến lên, sờ khuôn mặt trắng nõn của cô ta, xúc cảm rất được, vừa nhìn là biết thường xuyên chăm sóc.
"Cô rất thích tát người đúng không?"
Giọng nói lạnh lẽo của cô vang lên, rơi vào tai Trình Hoa, khiến cho lòng cô ta run lên.
"Cô cũng cho rằng tôi sẽ không đánh người phải không?"
Cô tiếp tục nói, bàn tay nhỏ lạnh lẽo dừng ở khuôn mặt của cô ta, chậm rãi vuốt ve.
Động tác này, chắc chắn là đe dọa.
Trình Hoa mở to mắt, đúng là cô ta nghĩ rằng Hứa Minh Tâm là một con cừu, sẽ không thật sự ra tay đánh người.
Nhưng giờ thì có vẻ cô ta đã sai rồi!
Con cừu này có móng vuốt!
"Cô... cô muốn làm cái gì?"
Trình Hoa trợn tròn mắt, run lẩy bẩy nói.
"Khuôn mặt này rất là mịn màng, cô là thiên kim danh môn, chắc chưa bị người ta tát bao giờ nhỉ? Muốn tôi nói cho cô biết bạt tai có cảm thụ gì không? Đau lắm đấy, đau rát nóng bừng, cô muốn thử không?"
"Cô... cô dám! Nếu mà cô dám tôi, ông nội tôi sẽ không tha cho cô!"
Trình Hoa thấp thỏm lo sợ kêu to, cô ta nhắm tịt mắt lại.
"Trình Hoa, tôi cảnh cáo cô, nếu như còn có lần sau, tôi bảo đảm sẽ trả lại cô cái tát lúc trước. Cô đánh tôi mạnh thế nào, tôi sẽ trả lại cô mạnh thế đó! Cô có ông nội làm chỗ dựa, tôi cũng có người đàn ông của tôi chống lưng cho tôi, để xem rốt cuộc là ai đuối lý!"
"Cô cũng không cần nói là tôi sẽ hại anh ấy, người đàn ông của tôi còn chưa nói gì, thì cô là cái thá gì, đến lượt cô ở đây văn vở nói nhảm với tôi sao? Mỗi người đều có tính nóng, không phải chỉ mỗi cô có đâu."
Cô buông lỏng người Trình Hoa ra, lạnh lùng nói.
"Tiễn khách."
Cô phun ra hai chữ cuối cùng, người giúp việc đưa Trình Hoa ra ngoài.
Lúc đi, Trình Hoa còn hoảng hốt, cô ta có cảm giác mình như đang nằm mơ.
Nếu không phải là mơ, vậy sao nhoáng cái mà Hứa Minh Tâm đã trở nên cường thế như thế?
Nếu không phải là mơ, cô ta đường đường là thiên kim nhà họ Trình, sao lại bị nhục nhã cơ chứ?
Đúng, đây nhất định là mơ!
Sau khi Trình Hoa đi, người giúp việc đồng loạt nhìn cô với ánh mắt sùng bái.
"Cô Hứa, dáng vẻ cô xử lý tiểu tam ban nãy thực sự là quá ngầu, tôi cho cô mấy like!"
"Đúng thế, tôi còn lo cô Hứa ngày thường dịu dàng, chắc chắn sẽ không nói lại cái Trình Hoa kia cơ, không ngờ cô Hứa có sức bật mạnh như vậy!"
"Haiz, ở lâu với Bạch Thư Hân, tôi cũng bị tẩy não rồi. Vừa nãy tôi ngầu lắm à?"
"Ừ ừ ừ, sao mà cô làm được vậy?"
"Hả? Tôi xem phim cung đình, hậu cung chiến nhau toàn như thế mà! Các cô có rảnh thì xem nhiều vào, rất có ích đấy! Ai ya, tôi quên mất cậu ba Cố rồi, canh giải rượu, canh giải rượu đâu?"
Hứa Minh Tâm mải đắc ý, quên mấy người đàn ông của mình, cô vội vàng hốt hoảng chạy vào bếp, sau đó bưng canh giải rượu lên tầng.
Chú An tiến lên mở cửa, nhưng ông ấy lại chặn cô ở ngoài cửa.
"Cậu ba Cố sao rồi, cháu đi vào chăm sóc anh ấy."
"Cái đó... ông chủ hơi không tiện, e là tối nay cô Hứa phải nghỉ ở phòng khách rồi, chỗ này để tôi chiếu cố cho, cô Hứa cứ yên tâm."
"Nhưng mà..."
Cô còn chưa nói xong, chú An đã đóng cửa lại.
Chú An đi vào trong phòng, Cố Gia Huy đang tắm nước lạnh ở bên trong.
Tác dụng của thuốc mê qua đi, thuốc kích dục phát huy tác dụng mới là cái đòi mạng nhất.
Anh lại không có phụ nữ có thể giải quyết, nên đành phải tắm nước lạnh.
"Ông chủ, ông chủ vẫn ổn chứ?"
"Ông nói xem!"
Bên trong truyền đến giọng nói bực mình của Cố Gia Huy, anh đang tranh đấu gian khổ với dục vọng.
Chú An đứng ở ngoài cũng lực bất tòng tâm, nhưng điều mà ông ấy quan tâm không phải cái này, mà là nhiệm vụ mà ông cụ giao cho mình ngày đó.
"Ông chủ, liệu chú An có thể cả gan hỏi một vấn đề riêng tư không?"
"Hỏi, hôm nay ông nói nhiều lắm đấy."
Cố Gia Huy không kiên nhẫn nói.
"Ông chủ... ông chủ có bệnh gì không tiện nói ra không, ví dụ như không dậy được?"
"..."
Cố Gia Huy khóc ngất ở toilet.1
Anh lăn qua lăn lại đến tận nửa đêm về sáng, mới dịu dần, toàn thân như bị bệnh nặng, hư thoát đi ra ngoài.
Trên người khoác áo choàng tắm, bước đi như đi trên mây.
Chú An đỡ anh ngồi xuống, rồi nói: "Ông chủ, ông chủ vẫn ổn chứ?"
"Câu hỏi vừa nãy, ông hỏi lại một lần nữa!"
"Ách... đây không phải nghi ngờ của một mình tôi, ngay cả ông cụ cũng nghi ngờ. Ông chủ và cô Hứa đã ngủ chung giường lâu như vậy rồi, nhưng lại chậm chạp không động vào cô Hứa, cái này khó tránh khỏi khiến cho người ta... hiểu nhầm..."
"Hiểu nhầm ư?"
Cố Gia Huy nghe vậy thì nhíu chặt chân mày, đột nhiên anh nhận ra một vấn đề rất nghiêm trọng.
Mỗi đêm, Hứa Minh Tâm đều tích cực chủ động tìm anh đi ngủ, hơn nữa cô còn rất chắc chắn cho rằng anh là chính nhân quân tử, khẳng định sẽ không làm chuyện gì không an phận với cô.
Lẽ nào... cũng là hiểu nhầm à?
Hiểu nhầm mình không cứng, không có năng lực ở phương diện đó.
Móa!
Cố Gia Huy xù lông rồi!
"Nói cho bố tôi biết, tôi rất khỏe, khong có bệnh gì không tiện nói ra!"
"Thật sao?"
Chú An hoài nghi.
"Nhảm nhí! Chẳng qua là tôi không muốn dọa Minh Tâm, cô ấy còn nhỏ, giờ chưa phải lúc."
"Vậy thì tốt, đúng là làm tôi lo lắng chết đi được, vậy tôi cũng không cần bỏ thuốc tráng dương vào trong đồ ăn hàng ngày của ông chủ nữa."
"Khụ khụ..."
Cố Gia Huy nghe thấy câu này, suýt nữa thì bị nước miếng của mình làm sặc. "Ông nói cái gì?"1