"Uống hai ly."
"Gần đây tôi dễ uống rượu rồi hỏng việc, uống ít thôi." Lệ Nghiêm có chút bất đắc dĩ nói.
"Lệ Nghiêm, cậu muốn cưới em gái tôi, cậu thật sự đã nghĩ kỹ rồi chứ? Tôi chỉ có một cô em gái này thôi, từ nhỏ tôi đã không thể bồi con bé trưởng thành, đứa trẻ nhà người khác đều có anh trai chị gái bảo vệ, con bé lại không có." "Con bé không bằng được với Bạch Thư Hân, em gái cậu là bông hoa trong nhà kính, được cậu bảo vệ từ nhỏ. Còn em gái tôi, là bông hoa hồng nở ngược chiều gió. Cậu có thể che chở cho em gái cậu, tôi không có gì để nói. Nhưng, cậu không thể làm tổn thương Yên Yên. Con bé ở chỗ tôi, con bé cũng là bảo bối trong lòng bàn tay, là miếng thịt trên đầu quả tim, con bé cũng có
anh trai."
"Lệ Nghiêm, hôm nay, không phải cuộc trò chuyện giữa bạn bè, mà là... của anh trai Cố Yên, không lâu nữa là tôi phải nhìn con bé đi lấy chồng, cho dù người đó có là người anh em của tôi, tôi vẫn không khống chế được bản thân tôi, mà muốn dặn dò cẩn thận. Lệ Nghiêm, đối xử tốt với Yên Yên, được không?"
Một ngụm rượu nghẹn trong cổ họng Lệ Nghiêm, hồi lâu khó có thể nuốt xuống.
Cố Gia Huy chưa bao giờ nói chuyện với anh ta bằng giọng điệu như thế này, anh là một người rất kiêu ngạo, nói chuyện sẽ không nhũn nhặn.
Nhưng lần này, anh trân trọng từng chữ, kính nhờ anh ta chăm sóc tốt cho Yên Yên.
Điều này khiến anh ta hơi cảm động.
"Tôi sẽ đối xử tốt với Yên Yên."
"Có câu này của cậu là được rồi."
Cố Gia Huy nâng ly, sau đó hai cái ly cụng vào nhau, phát ra âm thanh thanh thúy.
Cố Gia Huy uống một hơi cạn sạch, anh cảm thấy rượu có một chút đắng chát.
Đúng lúc này, đột nhiên trên bờ biển có rất nhiều xúm lại, giống như là có người đã xảy ra chuyện trên biển vậy.
Cố Gia Huy khẽ nhíu mày, anh quét mắt nhìn bờ cát, vẫn chưa nhìn thấy Hứa Minh Tâm và Cố Yên, anh liền vội vàng đi qua đó.
Cách bờ biển hai mươi kilomet có một rặng đá ngầm, khi thủy triều rút, rừng đá ngầm sẽ nhô lên, trên mặt biển sẽ có một cảnh đặc sắc.
Nhưng không ngờ trên biển bất ngờ nổi gió to, thủy triều dâng lên rồi.
Nghe nói con thuyền đi về phía rừng đá ngầm lúc nãy đã gặp nạn, giám sát trên biển đã phát hiện.
Có người đã báo cảnh sát, đội cứu hộ đã chuẩn bị xuất phát rồi.
Nghe nói gặp nguy hiểm là ba người, hai cô gái, với cả một ngư dân địa phương.
Hai cô gái đó là người nơi khác, không phải người bản địa, nói là lần đầu tiên tới đây muốn xem cảnh tượng đặc sắc của rừng đá ngầm.
Cố Gia Huy nghe được tin này, trái tim hung hăng run lên.
Hai cô gái.
Là Hứa Minh Tâm và Yên Yên!
Cố Gia Huy không nói hai lời, trực tiếp tìm một cái ca nô, rồi chuẩn bị xuống nước cùng với đội cứu hộ.
"Tôi đi cho, tôi bơi giỏi, nhưng cậu thì sợ nước, một khi xảy ra sự cố, cậu không được..."
"Tôi làm được, phàm là chuyện liên quan đến cô ấy, tôi đều làm được hết!"
Cố Gia Huy cắn răng nói, lần trước chẳng phải đã vượt qua rồi sao? Lần này cũng có thể!
Anh đẩy chiếc ca nô xuống, nước biển chưa qua đầu gối của mình.
Thế mà bắp chân anh lại hơi cứng ngắc.
Anh hít thở sâu một hơi, sau đó nhún người nhảy một cái, lên ca nô.
Lệ Nghiêm vội vàng đuổi theo.
Đội cứu hộ thấy bọn họ bám theo ở sau thì nói: "Các anh đừng đi nữa, nguy hiểm lắm!"
"Tôi là bác sĩ, tôi có thể giúp đỡ."
Lệ Nghiêm vừa nói như vậy, đội cứu hộ không nói thêm gì nữa, chỉ là bọn họ là nhất định phải bám theo thật tốt.
Đột nhiên trời nổi gió to, con thuyền dễ dàng thay đổi phương hướng, hơn nữa mặt biển còn xuất hiện sương mù, làm cho người ta không nhìn rõ đằng trước.
Bọn họ không ngừng tới gần rừng đá ngầm, Cố Gia Huy lòng nóng như lửa đốt.
Yên Yên biết bơi, nhưng Hứa Minh Tâm lại là con vịt cạn.
Cũng không biết cô ấy có mang phao cứu sinh không.
Nhẽ ra anh phải dặn cô, chơi ở ven biển, nhất định phải mang vòng bơi lội!
Đều do anh không tốt.
Cố Gia Huy căng thẳng, anh sợ bọn họ gặp chuyện không may.
Lệ Nghiêm cũng lo lắng chết đi được.
Anh ta chưa bao giờ nghĩ đến chuyện có một ngày Cố Yên sẽ rời xa anh ta.
Anh đã quen với sự tồn tại của Cố Yên, lần nào anh ta cũng thực hiện giải phẫu cùng cô.
Chỉ cần anh ta đưa tay sang bên cạnh, không cần nói, Cố Yên liền biết anh ta cần kéo hay nhíp.
Cô ấy là cấp dưới của mình, kém mình vài bậc, nhưng anh ta biết, cô ấy là người cộng sự ăn ý nhất của anh ta.
Thực ra, anh ta biết tâm ý của Cố Yên dành cho mình từ lâu rồi, chỉ là anh ta một lòng chăm sóc người bị thương, lại cộng thêm bệnh tâm lý của Bạch Thư Hân, cho nên anh luôn có bài xích và lo ngại đối với chuyện tình cảm.
Anh ta giả vờ không biết, còn Cố Yên thì luôn cho anh ta không gian và không thúc ép anh ta.
Anh ta rất thích cảm giác ở cùng với cô ấy, rất thoải mái.
Anh ta biết, cho dù mình có đi bao xa, khi quay đầu lại chắc chắn có thể nhìn thấy cô gái dịu dàng nhìn mình, khóe môi khẽ cười, yên lặng chờ mình.
Anh ta nhìn cô ấy từ cô gái nhỏ đầu hai mươi, nay biến thành đại cô nương hơn hai mươi sáu tuổi, anh ta đã mắc nợ quá nhiều quá nhiều.
Từng giọt ký ức mà anh ta và Cố Yên quen nhau, chợt tuôn ra trong óc, khắc sâu như thế.
Chẳng hề oanh oanh liệt liệt, nhưng lại tế thủy trường lưu, khắc vào đáy lòng, sớm đã không gạt đi được.
Trước đây, anh ta không hiểu yêu là gì, giờ phút này... hình như anh ta bỗng hiểu ra rồi.
Cố Yên, là người phụ nữ mà anh ta muốn cưới.1
Cũng là tình duyên mà giờ phút này anh ta không dứt bỏ được.
Anh ta không thể để cô ấy gặp chuyện không may, anh ta có thể điều trị cho bất kỳ ai, nhưng lại không thể chịu được nhìn cô ấy nằm trên bàn mổ lạnh băng.
Anh ta vẫn cho là mình vụng dại với chuyện tình cảm, anh ta vẫn cần rất lâu để hiểu yêu là gì.
Nhưng giờ phút này, anh ta mới biết, anh ta đã hiểu từ lâu rồi, chẳng qua là... hiểu lúc nào không hay thôi.
Hai người đàn ông, trái tim căng thẳng, có chút không thở nổi.
Cuối cùng, đội cứu viện đã chạy tới rừng đá ngầm.
Bởi vì triều dâng, hơn phân nửa rừng đá ngầm đã bị bao phủ.
Bọn họ trông thấy trên mặt biển có một người, mặc áo cứu sinh.
Bọn họ nhanh chóng vớt người lên, là ngư dân đó.
Đội cứu hộ vội vàng vớt người lên rồi hỏi: "Sao chỉ có mình anh? Hai cô gái kia đâu?"
"Trên biển nổi gió to, thổi chúng tôi vào sâu rừng đá ngầm, đáy thuyền va phải đá ngầm, chúng ta đều rơi xuống biển. Tôi và hai cô gái đó đã bị tách ra, bây giờ triều dâng rồi, rừng đá ngầm đã biến thành đá ngầm rồi, tôi... tôi cũng không biết bọn họ đang ở đâu."
"Bọn họ bao nhiêu tuổi?"
"Một cô hai mươi mấy tuổi, mặc áo trắng quần bò, còn có một... không nhớ được nữa rồi." .
Áo trắng quần bò...
Đó là Hứa Minh Tâm!
Trái tim của Cố Gia Huy hung hăng run lên.
"Có thể đi vào được không?"
Đội cứu hộ còn chưa nói, ngư dân đã xua tay lia lịa.
"Cũng không thể đi vào, lúc thủy triều dâng, nơi này đã thành tử địa. Không ai có thể sống sót đi ra!" "Đúng vậy, khi thủy triều dâng, chúng tôi không thể đi vào rừng đá ngầm, bằng không người còn chưa tìm được, chúng tôi đã tổn thất trước rồi. Chúng tôi chỉ có thể phái người xuống biển xem sao thôi, có thể tìm được hay không, người của chúng tôi cũng chỉ có thể tìm trong năm dặm xung quanh thôi. Một khi trời mưa, chúng ta phải rút quân, nếu không sương mù mà nổi lên, chúng
tôi sẽ bị vây ở chỗ này."
"Tôi cũng xuống nước."
Cố Gia Huy cắn răng nói.
Mặt biển ầm ầm sóng dậy, nhưng lại ẩn chứa sóng lớn.
Anh không biết mình có thể chịu đựng được không, nhưng anh biết, anh nhất định phải tận mắt xem rừng đá ngầm một lượt.
Nếu không... anh không yên tâm được.
"Tôi cũng đi cùng cậu, tôi và cậu đi cùng nhau."
"Các anh... các anh không quen tình hình nơi này, ngộ nhỡ xảy ra chuyện thì sao, ai chịu trách nhiệm được?"
"Tôi tự chịu trách nhiệm!" Cố Gia Huy đội bình dưỡng khí vào, sau đó nhảy xuống biển không chút do dự.