"Nhưng... nếu tôi nói với anh ấy, tôi không muốn hai người ở bên nhau, anh ấy chọn chị, sẽ làm tôi không có cảm giác an toàn, sẽ làm tôi cảm thấy mình cô độc chỉ có một mình, chị nghĩ... anh ấy chọn chị, hay chọn tôi?"
Bạch Thư Hân siết chặt nắm tay, cô ấy cũng không biết có phải mình bị ma nhập rồi không, thế mà lại nói ra những lời như thế này.
Cố Yên nghe vậy thì nhìn cô ấy với vẻ mặt khiếp sợ và thảng thốt, hiển nhiên là cô ấy không ngờ lời này là từ trong miệng cô ấy nói ra.
Cô ấy và Bạch Thư Hân đã chúc phúc cho bọn họ lúc trước, tưởng như là hai người vậy.
"Cô điên rồi à?"
Cố Yên phẫn nộ nói.
"Tôi không điên, tôi chỉ cảm thấy các cô không phù hợp!" Bạch Thư Hân hít sâu một hơi, cố lấy can đảm nói.
Đúng...
Bọn họ không phù hợp, ở bên nhau cũng sẽ không dài lâu.
Cô ấy chỉ đang bảo vệ Lệ Nghiêm mà thôi, bảo vệ máu mủ tình thân của cô ấy, bảo vệ người đàn ông mà cô ấy yêu nhất mà thôi.
Lệ Nghiêm quy quy củ củ, bạc tình tẻ nhạt, dường như không có gì có thể làm anh ta rung động.
Người đàn ông như thế, nên tìm một cô gái dịu dàng như nước, đứng sau lưng anh ta lẳng lặng giúp đỡ anh ta.
Mà Cố Yên thì quá mạnh mẽ, mạnh mẽ muốn nhổ tận gốc Lệ Nghiêm ra khỏi sinh mệnh cô ấy, mang đi toàn bộ.
Sau khi bọn họ ở bên nhau, liệu Cố Yên còn để mình thân thiết với Lệ Nghiêm nữa không?
Chắc chắn là không, người phụ nữ này là kẻ có dã tâm, cô ta muốn bá chiếm Lệ Nghiêm cho riêng mình.
Vậy mình phải làm sao?
Cho dù cô ấy không ai anh, cũng không thể để anh trai duy nhất của mình bị người ta cướp đi.
Cô ấy càng nghĩ như vậy, thì càng cảm thấy đúng.
Hiện tại, cô ấy ngang ngược như này đều là đúng!
Cô ấy thẳng lưng, không chút sợ hãi nhìn Cố Yên.
"Hai người không hợp, nên là... chị rời khỏi anh trai tôi đi, tôi cũng không muốn dùng biện pháp quá khích tổ chức hai người."
"Tôi thấy cô là kẻ điên, được, tôi cũng muốn biết giữa tôi và cô, anh ấy sẽ chọn như thế nào."
Cố Yên lạnh lùng nói, sau đó cô ấy quay người rời đi.
Cô ấy không hề muốn lấy tình yêu của mình ra đánh cược, nhưng giờ phút này, cô ấy không thể không chiến đấu.
Rốt cuộc, người mà Lệ Nghiêm muốn là em gái, hay là muốn một người vợ làm bạn cả đời.
Không phù hợp ư? Thật hoang đường, trên thế giới này ngoại trừ cô ấy ra, thì cũng không có người phụ nữ nào phù hợp với Lệ Nghiêm.
Bạch Thư Hân, cô ta chính là kẻ điên, là đồ thần kinh!
Cố Yêu hít thở sâu một lúc lâu, mới bình ổn được lửa giận.
Cô ấy là thiên kim tiểu thư kiêu căng của nhà họ Cố, nếu mà với tính khí trước đây, chắc chắn cô ấy sẽ không tha cho Bạch Thư Hân.
Nhưng sau khi vào bộ đội, tính tình của cô ấy đã nội liễm hơn rất nhiều.
Cô ấy không thể ra tay với Bạch Thư Hân, bởi vì cô ấy là cô em gái mà Lệ Nghiêm quan tâm nhất.
Cục tức này... chỉ có thể nhịn thôi.
Cô ấy nắm chặt nắm đấm, đau đớn như kim châm.
Cô ấy đứng trong sân, gió lạnh thổi, gió lạnh của mùa đông là thứ sắc bén, thổi cho cả người cô ấy đều đau đớn, phảng phất như trái tim bị cắt ra trăm ngàn cái lỗ.
Lệ Nghiêm đi tới, choàng áo khoác của mình cho cô ấy, anh ta nói: "Yên Yên, trời lạnh, đừng để bị lạnh."
Cố Yên cảm nhận được độ ấm, trái tim mới dần ấm lên.
Cô ấy xoay người lại nhào vào trong lòng anh ta, ôm chặt lưng anh ta.
Lệ Nghiêm cảm nhận được, cơ thể cô ấy lại đang run rẩy.
"Sao vậy?"
"Lệ Nghiêm... anh sẽ rời bỏ em sao?"
"Tại sao lại hỏi cái này? Em biết con người anh nói một là một, hai là hai, nếu anh đã quyết định cưới em, anh sẽ không phụ em."
"Vậy thì được... vậy thì được.."
Cố Yên nói với giọng nghẹn ngào.
Thực ra, cô ấy rất sợ, cô ấy không có một tí tự tin nào cả.
Nói ra cũng thật nực cười, một người không sợ trời không sợ đất như cô ấy, lại sợ Lệ Nghiêm không yêu mình.
Đúng lúc này, trong phòng truyền tới tiếng kêu thảm của Bạch Thư Hân.
Người Lệ Nghiêm run lên, anh ta vội vàng tách ra khỏi người Cố Yên, vọt vào trong phòng.
Cố Yên cứng đờ người đứng yên tại chỗ, trước đây cô ấy có thể thông cảm cho tâm tình sốt ruột như vậy của Lệ Nghiêm, nhưng sau khi cô ấy đã nghe được những câu nói đó của Bạch Thư Hân, cô ấy cảm thấy Lệ Nghiêm đã quá tàn nhẫn.
Chỉ cần Bạch Thư Hân xảy ra chuyện, chắc chắn anh ấy sẽ đẩy mình ra.
Anh ấy... cũng không hề băn khoăn về cảm nhận của mình sao?
Cô ấy cảm thấy hai chân như đeo chì, gian nan di chuyển vào nhà, nhìn thấy Bạch Thư Hân ngồi trên sô pha, cô ấy làm vỡ cốc và chỉ bị cắt vào tay mà thôi.
Lệ Nghiêm quỳ một gối xuống đất, canh giữ ở một bên. Anh ta đã cầm hòm thuốc tới, đang cẩn thận xử lý miệng vết thương cho cô ấy.
Dáng vẻ cẩn thận từng li từng tí của anh ta rơi vào mắt, như kim châm đâm vào tim cô ấy.
Có đôi khi, người phụ nữ lòng dạ hẹp hòi như vậy đấy, cô ấy ghen, ghen với Bạch Thư Hân.
Cô ấy hít thở sâu một hơi, kìm nén nội tâm chua sót rồi bước lên trước.
"Tôi làm cho, tôi cũng là bác sĩ."
"Không cần, tôi xử lý xong ngay thôi."
Lệ Nghiêm nói, anh ta còn không cả quay đầu lại, sau đó vẫn xử lý vết thương với nét mặt chuyên tâm như cũ.
Bạch Thư Hân nhìn về phía Cố Yên với vẻ đắc ý, đây chỉ là một cái ra oai phủ đầu thôi.
Cố Yên cảm nhận được ánh mắt khiêu khích đó, trái tim đau đớn.
Cô ấy lực chọn im lặng, ngồi xổm người xuống định nhặt mảnh vỡ ở trên sàn nhà, không ngờ Lệ Nghiêm chợt quay người lại ngăn cả, nắm chặt tay cô ấy.
"Em đừng đụng vào những cái này, Thư Hân đã bị cắt đứt tay rồi. Để ở đây, lát nữa anh xử lý, con gái sẽ hơi cẩu thả.
Cố Yên nghe vậy, nháy mắt trái tim lại sống lại như là xuân về hoa nở, lại nảy mầm sinh trưởng bình thường rồi.
Cổ họng cô ấy tắc nghẽn, không dám nói chuyện, sợ anh ta nhận ra gì đó, cô ấy chỉ có thể gật đầu lia lịa.
"Ngồi đó đi, anh xử lý cho."
Bạch Thư Hân nhìn thấy cảnh này, niềm đắc ý ban nãy đã biến mất không còn chút tung tích nào.
Thế mà cô ấy lại cảm thấy...
Lệ Nghiêm đối xử với mình là tình anh em, đối với Cố Yên là tình yêu nam nữ.
Lẽ nào, cô ấy không ngăn nổi bọn họ ở bên nhau sao?
Rõ ràng bọn họ không phù hợp!
Ở trong lòng, Bạch Thư Hân liên tục tự nói với mình, bọn họ không phù hợp, ở bên nhau cũng sẽ không hạnh phúc.
Cho nên, cô ấy phải chia rẽ.
Cô ấy không thích Cố Yên, không thích bất kỳ người nào cướp Lệ Nghiêm đi.
...
Sau khi trận ầm ĩ này kết thúc, trái tim Cố Yên cũng đã yên ổn hơn rất nhiều.
Có lẽ, cô ấy không nên hoài nghi Lệ Nghiêm.
Cô ấy đã ở lại đây ăn cơm tối, buổi tối Lệ Nghiêm và Bạch Thắng đã uống không ít rượu, mặc dù vẫn có thể duy trì tỉnh táo, nhưng không thể lái xe nữa.
Cô ấy được tài xế đưa về nhà, nói tóm lại thì bữa cơm này vẫn rất viên mãn, vợ chồng Bạch Thắng rất thích mình, tin rằng chẳng bao lâu nữa là có thể đính hôn, khoảng một năm sau là có thể thành hôn rồi.
"Thư Hân, anh cho tài xế đưa em về."
"Anh, anh có thể đi cùng em ra ngoài đi dạo không? Phòng em thuê cách chỗ này không xa, anh đưa em về đi."
"Cũng được."
Lệ Nghiêm không từ chối.
Xuống lầu, Bạch Thư Hân cố lấy dũng khí nắm tay Lệ Nghiêm, trong nháy mắt, cả người Lệ Nghiêm cứng đờ, muốn rút ra, nhưng lại bị Bạch Thư Hân ngăn lại.
"Lúc nhỏ, chẳng phải chúng ta vẫn thường thế này sao?"
Bạch Thư Hân hỏi ngược lại.
Lệ Nghiêm không kìm được lâm vào hồi ức, hồi nhỏ, Bạch Thư Hân rất dính người, không trông thấy mình là sẽ khóc nhè.
Người giúp việc trong nhà đi đón em ấy tan học, em ấy không chịu đi, cứ phải đợi mình tới, em ấy mới chịu đi về.
Lúc đó, bố còn đùa, bảo là không có ai có thể lừa em ấy đi được, em ấy quá nhận người rồi.
"Hồi nhỏ, em rất ngoan, thích đi sau mông anh. Bây giờ, anh và em đã xa lạ đi không ít, em cũng không thân thiết với anh nữa."
"Lệ Nghiêm, em thật sự hy vọng hiện tại cũng có thể giống như lúc nhỏ... chúng ta, chỉ có chúng ta, không có người thứ ba chen chân vào. Như thế không tốt sao? Anh có em không đủ sao? Không cần Cố Yên nữa có được không?"
Bạch Thư Hân cố lấy dũng khí, nói ra lời trong lòng. Cô ấy thật sự rất sợ, cô ấy không muốn ánh mắt của Lệ Nghiêm dừng lại vì người phụ nữ khác!