Mục lục
Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai chân của Chu Linh Như như đeo chì vậy, đứng yên bất động.
Cô ta kinh ngạc nhìn Viên Hạo, thái độ của anh ta dành cho mình càng ngày càng kém, trước đây còn bao dung mình, dung túng tính khí đanh đá của cô ta, nhưng bây giờ thì càng ngày càng mất kiên nhẫn, thậm chí thái độ cũng lạnh lùng.
Trước đây... anh ta không như thế này, lẽ nào anh ta đã thật sự yêu người khác, yêu Hứa Minh Tâm ư?
"Viên Hạo, anh có cần đi bệnh viện không..."
Thợ trang điểm dè dặt nói.
"Không cần, tối tôi còn phải đi quay phim, dùng phấn che là được."
Viên Hạo khẽ lắc đầu.
"Cô đi ra ngoài trước đi, tôi và cô ấy nói chuyện một lúc, lát nữa cô hãng vào."
Để Chu Linh Như ở đây, chung quy cũng không phải là cách, anh ta bảo những người khác đi ra ngoài hét.


Chu Linh Như yếu ớt tiến lên, níu lấy ống tay áo của anh ta, hai mắt đẫm lệ.
"Xin lỗi, tôi không cố ý... tôi không ngờ anh lại không né... anh đừng giận tôi có được không, lần sau tôi sẽ thay đổi."
"Linh Như... tính tình của cô tôi đã chịu đủ rồi, lần nào cô cũng bảo cô sửa, nhưng lần nào cũng để đấy. Xin lỗi, tôi là một người đàn ông bình thường, tôi không chịu nổi cái tính khí này của cô. Quan hệ mập mờ của chúng ta cũng nên dừng ở đây thôi."
Anh ta nhẫn tâm, kéo tay cô ta ra, lạnh lùng nói từng câu từng chữ.
Chu Linh Như nghe vậy thì liều mạng lắc đầu: "Không đâu, tôi đã rất cố gắng thuyết phục bố tôi, ông ấy sẽ cho chúng ta ở bên nhau. Tôi sẽ thay đổi thật, tôi thề... anh cho tôi thêm một cơ hội nữa có được không..." "Nguyên nhân gia đình cô chỉ có một phần, cô chiếm một phần lớn hơn, không ai có thể chịu được cái tính khí này của cô. Tôi không có ý định phủ nhận xì căng đan lần này, tôi sẽ đề nghị hủy bỏ hợp đồng với truyền thông Thiên Nhai. Trước đây, cô ép buộc tôi ký bản hợp đồng không bình đẳng, không cho phép có xì căng đan, không cho phép công khai yêu đương, nếu không
phải bồi thường một khoản lớn. Giờ tôi cho tôi là được."


"Tôi... không phải là tôi muốn tiền của anh, tôi chỉ muốn anh yêu tôi. Tôi làm như thế, chẳng qua là để ở bên anh...."
"Tôi không có phúc hưởng thụ, mong cô Chu bỏ qua cho tôi. Tôi thấp kém lắm, trong mắt bố cô, tôi chỉ là một con hát vô tình, một kẻ muốn bám vào nhà họ Chu. Tôi sẽ không tự rước lấy nhục, cô cũng không cần tự hạ giá mình. Quan hệ của chúng ta... đến đây là kết thúc, sau này tốt nhất là không gặp lại nữa."
"Tôi không muốn, tôi không đồng ý, anh làm thế này là đơn phương hủy giao ước của tôi và anh. Hợp đồng đó tôi là người quyết định, tôi nói không hủy hợp đồng, thì anh không thể rời khỏi truyền thông Thiên Nhai!"
Chu Linh Như không chịu nghe theo, cô ta nói.
"Tôi đã đi tìm tổng giám đốc Chu rồi, ông ấy đồng ý rồi."
"Anh..."
Chu Linh Như nhìn Viên Hạo với ánh mắt kinh ngạc, bố cô ta vẫn luôn phản đối bọn họ ở bên nhau, chỉ mong anh ta rời đi, nếu không phải là mình một khóc hai nháo ba thắt cổ, ông ta không thể cho Viên Hạo tài nguyên tốt như vậy.
Bây giờ Viên Hạo muốn hủy hợp đồng với truyền thông Thiên Nhai, bố cô ta chắc chắn sẽ giơ hai tay đồng ý.


Bây giờ Viên Hạo muốn hủy hợp đồng với truyền thông Thiên Nhai, bố cô ta chắc chắn sẽ giơ hai tay đồng ý.
Cô ta ngơ ngác nhìn anh ta, nước mắt vẫn đọng trên hàng mi.
Lần này, Viên Hạo quyết tâm thật rồi, thậm chí còn bỏ qua mình, tự tìm đến bố cô ta.
Anh ta muốn đi như vậy, mình khiến cho anh ta khó chịu vậy ư.
"Anh... anh còn yêu tôi không?"
Cô ta hèn mọn hỏi.
"Không yêu."
"Vậy anh... vậy anh có từng yêu tôi không?" Cô ta chớp mắt, nước mắt im lặng lăn xuống.
Viên Hạo nhìn vào mắt cô ta, anh ta muốn nói dối, nhưng bây giờ cho dù kỹ thuật diễn xuất của anh ta có giỏi đi chăng nữa thì cũng không thể dùng được.
Anh ta quay người lại, né tránh vấn đề này: "Cô mau đi ra ngoài đi, thời gian của tôi có hạn. Nếu để cho chủ tịch biết cô lại tới chỗ tôi nữa, cô cũng không dễ sống đâu." "Viên Hạo... tôi chưa bao giờ từ bỏ anh, từ lúc anh vào công ty làm thực tập sinh, tôi đã yêu mến anh, nay cũng đã được năm năm rồi. Tôi từ mười lăm tuổi, thích anh đến hai mươi tuổi, tôi nghĩ... cho dù là người tâm địa sắt đá cũng sẽ bị tôi cảm động. Nhưng không ngờ... anh lại lấy cách này


kết thúc với tôi."
"Tôi vẫn luôn cố gắng, để cho chúng ta được ở bên nhau, tôi không ngừng cầu xin bố tôi. Chiêu nào tôi cũng dùng hết rồi, rõ ràng tôi là thiên kim tiểu thư, nhưng trước mặt anh, tôi mãi hèn mọn không ngẩng đầu lên được."
"Còn anh, lại cho tôi cái đáp án như thế này."
"Xin lỗi."
Viên Hạo siết chặt nắm đấm, nhắc nhở mình không được mềm lòng.
Nếu đã đưa ra quyết định, thì không còn bất kỳ con đường quay lại nào nữa rồi.
Chu Linh Như nghe thấy hai chữ này, cô ta không khỏi cảm thấy mình hơi nực cười.
Bỏ ra năm năm, chỉ đổi lại có hai chữ ngắn gọn bình thản này.
Xin lỗi ư?
Ai cần lời xin lỗi của anh!


Ai cần lời xin lỗi của anh!
"Vậy anh... thật lòng thích Hứa Minh Tâm sao? Anh nói cho tôi biết sự thật, đừng lừa tôi."
"Cho dù tôi không thích cô ấy, tôi cũng sẽ không yêu cô nữa."
"Như vậy... tôi hiểu rồi. Viên Hạo, anh sẽ hối hận, tôi sẽ trả thù anh, tôi sẽ làm cho anh hối hận cả đời!"
Chu Linh Như phẫn nộ hét lên trong chứng kích thích, sau đó cô ta khóc lóc quay người đi ra ngoài.
Viên Hạo nghe thấy lời này, trái tim hung hăng run rẩy.
Sau đó, khóe môi nhếch lên một nụ cười chua xót.
Cố tìm đường sống trong chỗ chết, anh ta cũng chỉ có thể như thế thôi.
Viên Hạo vẫn cho rằng, Chu Linh Như sẽ chèn ép mình trên mặt công việc.
Không ngờ hai ngày sau, anh ta nhận được tin nhắn của Chu Linh Như.


"Bờ biển ngoại ô phía đông, nếu anh không tới, thì Hứa Minh Tâm sẽ phải chết.]
Viên Hạo nhận được tin nhắn này, trái tim hung hăng run lên.
Anh ta tuyệt đối không ngờ rằng, cái mà cô ta gọi là trả thù, lại là ra tay với Hứa Minh Tâm.
Thành phố Kinh Đô này một phía giáp biển, là một eo biển.
Chỗ đó đã được cá nhân mua lại, còn chưa kịp phát triển làng du lịch.
Vùng bờ biển có ít người, bình thường chỉ có đội thi công.
Chu Linh Như là thiên kim của truyền thông Thiên Nhai, đưa ít tiền, để cho những công nhân kia rời đi là chuyện dễ như trở bàn tay.
Anh ta không chút do dự, lập tức rời khỏi chỗ quay, đi đến bờ biển.
Trên biển, ngoại trừ thuyền thi công, còn có một cái du thuyền cỡ trung.
Viên Hạo đã mượn ca nô, định đi qua đó, người đại diện lại lo lắng giữ cánh tay anh ta lại.


Viên Hạo đã mượn ca nô, định đi qua đó, người đại diện lại lo lắng giữ cánh tay anh ta lại.
"Phụ nữ bị tổn thương vì tình là điên cuồng nhất, anh đi qua đó một mình, tôi thật sự sợ cô ta phát rồ, muốn giết anh!"
"Không đâu, tôi hiểu cô ấy, cô ấy sẽ không ra tay độc ác với tôi."
"Còn nói không, anh nhìn xem phụ nữ mất lý trí điên cuồng đáng sợ cỡ nào, bây giờ còn bắt cóc, đây chính là giết người phạm tội, tôi đi cùng anh!"
"Không, cô ấy nhìn thấy người ngoài thì sẽ càng căng thẳng hơn. Giấu giúp tôi, sử dụng mọi quan hệ của tôi, tạm thời đè chuyện này xuống. Tôi nhất định sẽ bảo đảm chắc chắn cho Hứa Minh Tâm bình an vô sự. Chuyện này mà bị Cố Gia Huy biết, thì chắc chắn sẽ liên lụy đến nhà họ Chu!"
Người đại diện nghe thấy vậy, thì lắc đầu nguầy nguậy, ngoài mặt thì làm quyết tuyệt, như thể chặt hết mọi tơ tình, nhưng trên thực tế thì vẫn bảo vệ, không phải sao?
Lúc này còn quan tâm đến người nhà họ Chu, nhưng nhà họ Chu thì chẳng nghĩ tốt cho anh ta một tí nào.
Người đại diện nói thầm trong lòng, nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo.


Người đại diện nói thầm trong lòng, nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo.
Mà giờ phút này, trên du thuyền, Hứa Minh Tâm đang cảm thấy rất là oan uổng.
Cô đang yên ổn học ở trường, nghỉ giải lao tiết một, cô chỉ đi vệ sinh thôi mà, thế mà bị người ta bắt cóc trắng trợn.
Đợi cô tỉnh lại lần nữa, thì đã ở trên bong thuyền rồi. Cô nghĩ mình sắp có bóng ma tâm lý với biển và với thuyền rồi đấy, có thể đổi chỗ khác cho cô được không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK