Mục lục
Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trước giờ Bạch Thư Hân luôn hành động mạnh mẽ vang dội, người nhanh nói nhanh, hào sảng vô cùng.
Cô ấy nhìn dáng vẻ thật thà chậm nửa nhịp này của Ôn Thành, cô ấy thiệt tình thấy khó chịu.
Anh ta không nói chuyện còn đỡ, vừa nói một cái thì đúng là như tra tấn mình vậy.
Cô ấy cũng biết mình nói năng không dễ nghe, nhưng thật sự là cô ấy không muốn vòng vo với anh ta.
Trực tiếp làm rõ, anh ta hoàn toàn không cần phải vì chuyện lần trước, tiếp tục xum xoe nịnh bợ cô ấy.
Bạch Thư Hân quẹt thẻ, sau đó rời khỏi trung tâm thương mại.
Nửa câu kia của Ôn Thành vẫn kẹt trong cổ họng.
Nhưng mà...
Tôi chỉ như thế này với một mình cô mà thôi.


Anh ta cũng không biết tại sao, nhìn thấy cô ấy cứu người dũng cảm quên mình, khi bản thân bị thương, trong lòng anh ta rất khó chịu.
Anh ta cảm thấy một cô gái thì không cần phải mạnh mẽ như vậy, yếu đuối một chút thì tốt biết mấy, được người ta bảo vệ.
Nếu cô ấy đã nói đến mức này rồi, thì anh ta cũng sẽ không tự mình làm mất mặt.
Đi xuống tầng, Bạch Thư Hân gọi một chiếc taxi.
Cô ấy lên xe rồi vẫy tay với Hứa Minh Tâm: "Trên đường chú ý an toàn, tớ đến nơi sẽ gửi tin nhắn cho cậu, cậu đến nơi cũng phải nói với tớ một tiếng."
"Ừ ừ, đi đường cẩn thận."
Sau đó, Bạch Thư Hân rời đi, Hứa Minh Tâm nhìn vẻ mặt hơi nặng nề của Ôn Thành, cô nói: "Anh đừng chấp với Thư Hân, cô ấy sợ nhất là nhận ân tình, cô ấy sẽ cảm thấy cả người không được tự nhiên."
"Không sao, là tôi hơi quá, chúng ta về thôi."
Ôn Thành nhìn chiếc xe đi xa dần kia, anh ta bất đắc dĩ lắc đầu.


Bạch Thư Hân về đến nhà, cô ấy nhận được một tin nhắn nhắc nhở, thế mà lại là sinh hoạt phí của tháng này.
Tiền lương của Lệ Nghiêm, trừ chi tiêu cho bản thân ra, thì một phần không ít còn lại sẽ chuyển hết vào thẻ của cô ấy.
Cô ấy nhìn tin nhắn thông báo, do dự một lát, sau đó cố lấy dũng khí gọi điện cho Lệ Nghiêm.
Anh ta đã đi được một tháng, giữa bọn họ chưa từng liên lạc.
Anh ta bị điều đến bệnh viện quân khu hậu phương, không có đi biên cảnh, cho nên điện thoại rất tự do.
Điện thoại nhanh chóng được nghe máy, hô hấp của cô ấy cũng trở nên dồn dập.
Bàn tay nhỏ nắm chặt điện thoại, lòng bàn tay toát ra mồ hôi lạnh.
Cô ấy đang căng thẳng, đang sợ hãi, đang... giãy dụa.
Lệ Nghiêm đợi không nghe thấy tiếng của cô ấy, anh ta nói trước: "Là Thư Hân phải không?"
"Là... là em."


"Là... là em."
Cô ấy cố gắng giữ tỉnh táo, muốn làm cho mình có vẻ tự nhiên hơn chút, nhưng tiếng nói vừa bật ra khỏi cánh môi, liền trở nên run run, vỡ vụn.
Cô ấy cụp mắt, có chút khổ sở, sao cô ấy cũng trở nên lắp bắp rồi cơ chứ?
"Sao vậy?"
"Em nhận được chuyển khoản của anh rồi, không phải vẫn chưa tới ngày mười lăm sao? Sao lại có lương?"
"Tiền thưởng của tháng trước, hạch toán trước. Anh giữ lại cũng vô dụng, nên anh chuyển cho em. Sinh viên bây giờ toàn là tộc tiêu hết sạch tiền hàng tháng, không phải sao? Anh sợ em cần tiền, vừa khéo nửa năm này em tốt nghiệp, chắc là có rất nhiều chỗ cần tiêu tiền."
"Thế... thế à, anh, anh ở đấy vẫn khỏe chứ?"
"Ừm, môi trường mới cũng không tệ, nhưng không ở được lâu, có lẽ phải chuyển chỗ rồi."
"Đi đâu ạ?"


"Anh đã có tin của Yên Yên, anh định đi xem xem sao, có thể tìm được cô ấy hay không. Bộ đội đặc chủng thi hành xong nhiệm vụ, sẽ ở lại Lai Châu, giữa tháng anh sẽ xuất phát."
"Tìm được tin tức của chị ấy rồi..." Bạch Thư Hân nghe thấy câu này, cô ấy cảm thấy mỗi chữ anh ta bật ra đều giống như cái gai sắc bén nhất, hung hăng đâm vào tim cô ấy, đau lắm.
Cô ấy hít sâu một hơi, nắm chặt tay quyền, rồi nói: "Anh, nếu anh đã có được tin tức của chị ấy rồi, vậy thì anh đồng ý với em một chuyện có được không."
"Được."
"Anh cũng không hỏi rốt cuộc em muốn bắt anh làm gì, anh đã đồng ý rồi à?"
"Em là em gái anh, lời em nói tất nhiên anh đồng ý."
Bạch Thư Hân nghe thấy vậy, khóe môi cong lên một nụ cười khổ.
Thế trước kia bảo anh cưới em, tại sao anh không đồng ý?
Chuyện đi ngược lại tình cảm, anh vẫn không chịu.


Cô ấy cười tự giễu, điều chỉnh hô hấp, không muốn để anh ta phát hiện ra manh mối.
"Vậy anh đồng ý với em, tìm Cố Yên về, lần trước em chưa thể tham gia hôn lễ của anh, lần này... em muốn tham gia."
"Được, anh sẽ làm thế."
"Vậy... vậy em không còn việc gì nữa, em cúp trước đây, anh chú ý an toàn."
"Em cũng phải chăm sóc tốt cho bản thân nhé."
Vội vàng nói xong, Bạch Thư Hân cúp điện thoại.
Cô ấy tưởng mình sẽ rơi lệ đầy mặt, nhưng sờ khóe mắt, thế mà không có một giọt lệ nào, lông mi cũng không ướt.
Đôi mắt khô cong, hoàn toàn không rơi một giọt lệ nào.
Trái tim cô ấy vẫn biết đau, nhưng cũng không tìm thấy cảm giác thiêu thân lao đầu vào lửa như trước đây nữa.
Thiêu thân lao đầu vào lửa, bị thương là chính mình.
Nhưng bây giờ cô ấy đã làm liên lụy đến Lệ Nghiêm và Cố Yên, ba người đều không thể viên mãn, vậy cô ấy cần gì phải vì chấp niệm mà không chịu buông tay cơ chứ.


Nhưng bây giờ cô ấy đã làm liên lụy đến Lệ Nghiêm và Cố Yên, ba người đều không thể viên mãn, vậy cô ấy cần gì phải vì chấp niệm mà không chịu buông tay cơ chứ.
Bọn họ cùng lớn lên từ nhỏ, cô ấy đã từng có được thứ tốt đẹp nhất, sao cô ấy có thể vọng tưởng chiếm giữ cả đời đây?
Cô ấy đứng lên, nhìn sô pha, cuối cùng nhắn tin cho công ty chuyển nhà.
Nếu đã quyết định buông, cái sô pha này cũng không cần giữ lại nữa.
Cô ấy cũng không hối hận về chuyện hoang đường đêm đó, cô ấy cam tâm tình nguyện.
Cho dù biết kết cục, cho cô ấy cơ hội làm lại lần nữa, cô ấy cũng sẽ làm như thế.
Cô ấy từng yêu, từng cố gắng tranh giành, từng trả giá...
Cuối cùng cho dù kết cục không có hy vọng, cô ấy cũng không oán không hối.
...


Ngày hôm sau, Hứa Minh Tâm muốn đi thư viện mượn sách, cho nên buổi sáng cô đã chạy đến trường một chuyến.
Cô nhận được cuộc gọi của Bạch Thư Hân, cô ấy nói là muốn chuyển nhà.
Lúc Hứa Minh Tâm chạy đến, công ty chuyển nhà đã gói gém chuyển hết đồ đi rồi.
Căn phòng trống không, chỉ có một mình Bạch Thư Hân ở trong.
"Sao đột nhiên lại quyết định chuyển nhà?"
"Ở chỗ này không vui, phòng cũng không tốt, cho nên tớ định đổi chỗ ở. Tớ đã chọn một căn hộ gần công ty, đầy đủ tiện nghi hết rồi chỉ cần xách túi vào ở thôi, cho nên rất tiện. Sáng nay tớ đã trả tiền với ký hợp đồng rồi, nên tớ gọi công ty chuyển nhà tới."
"Thế căn ở đây thì thế nào? Chẳng phải vẫn chưa đến hạn sao?"
"Thì cứ để đây đi, chìa khóa tớ đã trả cho chủ thuê rồi, cô ấy sẽ tiếp tục cho người khác thuê."
Cô đi cùng Bạch Thư Hân xuống tầng, nhìn thấy chiếc sô pha đơn độc để trên một chiếc xe khác, cô không hiểu nên hỏi: "Tại sao không để cùng một chỗ?"


Cô đi cùng Bạch Thư Hân xuống tầng, nhìn thấy chiếc sô pha đơn độc để trên một chiếc xe khác, cô không hiểu nên hỏi: "Tại sao không để cùng một chỗ?"
"Sô pha cũ rồi, tớ không cần nữa, lát nữ dọn dẹp nhà mới xong, còn phải đi siêu thị nội thất xem sô pha."
"Ò ò."
Hứa Minh Tâm gật đầu, cô không biết chiếc sô pha này còn ẩn chứa câu chuyện.
Bạch Thư Hân nhìn nó một cái thật sâu, cuối cùng thản nhiên thu hồi ánh mắt.
Cô ấy sờ lên ngực, hình như... cũng không có đau như trong tưởng tượng.
Rất nhanh đã đến căn hộ mới, Bạch Thư Hân dọn dọn đơn giản đồ đạc một chút.
Trong căn hộ có sô pha, nhưng không đẹp, cô ấy đi mua một chiếc sô pha đơn.
Hứa Minh Tâm cảm nhận được cảm giác không thiếu tiền, muốn mua gì thì mua thêm cái nấy.


Không cần nhìn giá, chỉ cần mình thích, thì thanh toán hết.
Đợi đến giây phút cô thanh toán mà không nhìn giá, đoán chừng là còn rất xa rất xa, cùng lắm thì cô đi siêu thị, không cần tính toán một đồng năm tiền rau mà thôi.
Chuyển nhà mới giúp Bạch Thư Hân xong thì đã gần tối rồi.
Hai người mệt không còn sức, bọn họ cùng đi xuống lầu ăn cơm.
Ăn cơm xong không ngờ đi ngang qua một quán bar. Bạch Thư Hân có chút ngạc nhiên, không ngờ cách căn hộ không xa có một quán bar, đúng lúc trong lòng cô ấy đang không thoải mái, cô ấy muốn uống ly rượu, giải sầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK