Mục lục
Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cố Yên thấy cô quen chạy ở các bàn ăn dài trước mặt, cũng không để ý ánh mắt khác thường của người ngoài, bắt đầu ăn.



Cố Yên không nhịn được bật cười.



Người khác hình dung về người đẹp như nào nhỉ?



Giống như một con hồ điệp* (con bướm), tung tăng vỗ cánh, chạy trong vườn hoa.



Rõ ràng Hứa Minh Tâm không phải hồ điệp... mà là... dạ dày vương.



Cô ấy không có hứng thú với những đồ ăn này, cô ấy muốn đi dạo xung quanh.



Cô ấy đưa đồ cho Hứa Minh Tâm.



"Đây là cái gì?"



"Tai nghe không dây, cô đeo vào đi. Bất kể cô có xảy ra chuyện gì ở đây, tôi sẽ biết, bảo đảm chắc chắn sẽ chạy tới đầu tiên."



"Không đến mức đấy chứ? Mọi người đều tới uống rượu mừng, trông toàn là người có máu mặt, có giáo dục, chắc sẽ không làm khó tôi đâu nhỉ?"



"Cái đó thì chưa chắc, xã hội thượng lưu cũng chưa chắc sạch sẽ lắm đâu. Cô cầm lấy đi, nếu anh tôi đã bảo tôi bảo vệ cô, thì tất nhiên tôi phải làm được. Nếu cô mà sứt mẻ chỗ nào, tôi không dễ báo cáo kết quả nhiệm vụ đâu."



"Thôi được rồi."



Hứa Minh Tâm đeo vào tai, bỏ tóc xuống, vừa vặn che lại hoàn toàn.



Đối với đứa cháu trai rất ít khi gặp mặt này, Cố Yên chẳng quan tâm tí nào, cô ấy cũng không muốn đi tụ tập với cái náo nhiệt này.



Cô ấy quan sát khắp nơi, thưởng thức phong cảnh.



Ở bên này, Hứa Minh Tâm đang ăn uống vui vẻ, không ngờ sau lưng truyền tới một giọng nói khó chịu.



Cô quay người lại nhìn, nhìn thấy Trình Hoa.



Nhà họ Trình cũng là một nhà có máu mặt ở Kinh Đô, tất nhiên phải tới dự tiệc.



Khu ăn uống trên cơ bản là trang trí thôi, bởi vì những danh viện giữ gìn vóc dáng, sẽ không tùy tiện ăn bậy.



Phân nửa trong số bọn họ là cầm sâm banh, xã giao với xung quanh.



Cho nên, chỗ này có vẻ vắng vẻ, là thiên đường một mình Hứa Minh Tâm.



"Nhà họ Hứa không cho cô ăn cơm à? Làm cô đói đến mức này? Mất mặt cũng mất mặt đến tận đây rồi hả?"



Trình Hoa khịt mũi coi thường nói.



Lần trước, cô ta ăn thiệt thòi ở chỗ Hứa Minh Tâm, cục tức này sẽ không nuốt xuống không đâu.



Hứa Minh Tâm còn chưa kịp trả lời cơ, không ngời Trình Hoa đã bắt đầu gào to rồi.



"Mọi người tới xem này, người này ăn khỏe quá, cứ ở bên này ăn mãi thôi, cô ta là quỷ chết đói của nhà nào tới vậy?"



Mọi người nghe thấy vậy thì sôi nổi đi qua, bọn họ đều nhìn Hứa Minh Tâm với ánh mắt như nhìn quái vật.



Cô sợ tới mức vội vàng bỏ miếng sushi cua xuống.



"Cô ấy ăn khỏe thật đấy, cô xem trong đĩa của cô ấy, nhiều đồ chưa kìa!"



"Từ lúc vào cửa tôi đã nhìn thấy cô ấy ở chỗ này, là cô gái của nhà nào thế, một mình trông khá đáng thương."



"Tôi đã từng gặp rồi, là em gái của cô dâu, đứa con gái không được cưng chiều ở nhà họ Hứa. Không biết thế nào, đột nhiên bám được vào quan hệ với nhà họ Ngôn, cộng thêm quan hệ của chị gái và nhà họ Cố, giá trị con người nhoáng cái đã tăng lên, nước lên thì thuyền lên.



Mọi người nghị luận sôi nổi.



Trình Hoa khoanh tay trước ngực: "Dù giá trị con người có tăng theo kiểu nước lên thì thuyền lên, nhưng đó toàn là bề ngoài thôi, những thứ ở trong xương tủy con người thì không thay đổi được đâu. Cho dù bây giờ có dán cái nhãn danh viện cho cô ta, đoán chừng cũng không có ai tin đâu! Danh viện không có khí chất thế này, nói ra cũng khiến người ta chê cười."



"Trình Hoa, lời nói không thể nói lung tung, cẩn thận nhà họ Ngôn tìm đến cô, Thẩm Tuệ, người phụ đó không phải kẻ dễ chọc."



"Nhà họ Ngôn vẫn chưa tới đâu, cho dù có tới, thì có thể không cho người ta nói sự thật sao? Dì Thẩm Tuệ luôn là người mà tôi kính trọng, ánh mắt sao có thể kém như thế?"



"Đoán chừng là tốt với cậu Ngôn? Nhà họ Ngôn chỉ có một đứa con trai."



"Đúng vậy, bằng không Thẩm Tuệ tâm cao khí ngạo như thế, sao có thể nhận đứa con gái nuôi thế này cơ chứ?"



Mọi người lại không kìm được bàn tán suy đoán lung tung.



Một câu tiếp một câu, hoàn toàn không cho Hứa Minh Tâm bất kỳ cơ hội tạm nghỉ nào.



Cô rất muốn thanh minh một câu, không phải là như thế.



Nhưng cô không chen miệng vào được.



Trình Hoa thấy cô sốt ruột, sắc mặt cũng đỏ lên thì không khỏi cảm thấy hãnh diện.



Lần trước chẳng phải cô giỏi võ mồm lắm sao? Bắt nạt cô ta đơn phương độc mã phải không?



Thế bây giờ nhiều người thế này, xem cô nói lại thế nào?



Trình Hoa tiến lên, khóe miệng nhếch ra một nụ cười xấu xa. Cô ta thấp giọng, dùng tiếng nói mà chỉ hai người mới nghe được, cô ta nói: "Chim sẻ chính là chim sẻ, đừng mơ mộng hão huyền bay lên đầu cành làm phượng hoàng gì. Cô cũng không nhìn xem bản thân là cái mặt hàng gì, dám đấu với tôi! Tôi nói cho cô biết, tôi cứ muốn làm tiểu tam đấy, cô dám nói cho người khác biết tôi là tiểu tam không? Tôi phá



hỏng quan hệ của cô và Cố Gia Huy đấy thì sao? Cô dám công bố không?"



"Chỉ cần cô dám nói, tôi dám khiến cô vạn kiếp bất phục!"



"Trình Hoa... cô đừng có mà quá đáng!"



Hứa Minh Tâm nắm chặt nắm đấm, hết sức nhẫn nại.



"Qúa đáng sao? Tôi chỉ dạy cô đạo lý làm người cơ bản thôi, đó là phải an an phận phận, đừng có suy nghĩ đến cái gì không nên có!" Trình Hoa mỉm cười nói.



"Cô..."



Hứa Minh Tâm tức đến nỗi không nói nên lời.



"Hứa Minh Tâm, thực ra bản thân cô đã là một trò cười rồi. Bây giờ du thuyền vẫn chưa nổ máy, tôi khuyên cô mau đi đi, nếu không sau đó vẫn phải tiếp tục mất mặt xấu hổ đấy. Cô biết nhảy không? Cô biết xã giao không? Cô biết chén chú chén anh với người khác không? Ở trên cuộc gặp của xã hội thượng lưu, cô chính là một phế vật."



"Tôi không phải phế vật..."



Cảm xúc của Hứa Minh Tâm trở nên kích động, vô thức muốn đẩy Trình Hoa ra.



Trình Hoa sát lại quá gần, làm cô rất không thoải mái.



Cô vốn là đẩy nhẹ một cái, chỉ sẽ đẩy cô ta ta mà thôi, không ngờ Trình Hoa lại loạng choạng mấy bước, cuối cùng đặt mông ngã mạnh xuống đất. .



"Ay ya, sao cô có thể đưa tay đẩy người chứ? Cho dù tôi đã nói mấy câu khó nghe, cô cũng không nên động thủ!"



Vốn dĩ đám người hóng chuyện không rõ chân tướng sắp tản đi rồi, nhưng lại bị câu nói này của Trình Hoa kéo về.



Tân khách vây quanh càng ngày càng đông, cuối cùng vây quanh Hứa Minh Tâm.



Trình Hoa ở dưới mặt đất không chịu đứng lên, lã chã chực khóc, khiến cho đàn ông ở hiện trường đều mềm lòng.



Người đẹp rơi lệ, là cần thân sĩ.



Lập tức có người đàn ông xung phong nhận việc đứng ra, đỡ Trình Hoa đứng dậy, anh ta nói: "Cô Trình, ai dám đẩy cô?"



"Chuyện này đừng truy cứu lỗi lầm của cô Hứa nữa, vừa nãy tôi nói năng lỗ mãng, nói đùa bảo cô Hứa ăn khỏe quá, nhưng không ngờ lại làm cô Hứa kích động. Cô Hứa, là tôi sai..."



Trình Hoa bắt đầu giả vờ vô tội, điềm đạm đáng thương.



Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều đứng về phía Trình Hoa, hướng ánh mắt ác độc tới, cứ như thể Hứa Minh Tâm chính là tội nhân thiên cổ vậy.



"Không, vừa nãy đúng là tôi đã đẩy cô ta, nhưng hoàn toàn không đến mức đấy..."



"Cô cũng đã thừa nhận rồi, không phải sao?"



Không đợi Hứa Minh Tâm nói hết câu, đối phương đã lạnh lùng cắt ngang.



Nháy mắt, người xung quanh bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ vào Hứa Minh Tâm, nhao nhao nói cô được chiều mà kiêu, có sự che chở của nhà họ Ngôn rồi liền trở nên ngang ngược hống hách.



Sau đó lại lôi Hứa An Kỳ ra nói, nói là chị thì dịu dàng hiền lành như thế, sao em lại vô giáo dục như thế, ở trường hợp công cộng, vung tay đánh đập.



Đúng lúc này, trong đám người có người hô to: "Vợ chồng nhà họ Ngôn tới rồi."



Mọi người đồng loạt nhìn ra cửa, chỉ thấy Ngôn Dương che chở vợ yêu đi vào, hễ có người đàn ông nhìn Thẩm Tuệ nhiều hơn một cái, thể nào ông ta cũng hung tợn nhìn lại.



Có nhân viên phục vụ đi qua nói rõ câu chuyện, Thẩm Tuệ nhìn sang phía này.



Thẩm Tuệ nổi tiếng là người đẹp băng giá, năm nay đã hơn bốn mươi tuổi, vẫn xinh đẹp không gì sánh nổi.



Thời gian đối xử với người đẹp, đều đặc biệt ưu đãi.



Thẩm Tuệ đi qua, Thẩm Dương lập tức mở đường cho bà ấy.



"Nhường đường, đừng đụng vào vợ tôi!" Thẩm Tuệ đi đến giữa sân, nói: "Có chuyện gì vậy?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK