Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
--------------------------------------------------
- Em không hiểu ý cô?
Sắc mặt Diệp Hạo có chút khó coi hỏi ngược lại.
- Em không hiểu ý cô? Tốt, vậy cô hỏi em, thành tích em lần này có chuyện gì xảy ra?
Hứa Lệ tức giận nói.
- Thành tích kém không đáng xấu hổ, đáng xấu hổ là đạo văn cơ.
- Em biết đạo văn không? Đạo văn là trộm, là tiểu nhân, hiểu không?
Hứa Lệ càng mắng càng hăng.
Kỳ thật, rất nhiều người đã sớm hoài nghi, nhưng không ai nói chuyện này ra thôi.
Hiện tại Hứa Lệ đường hoàng nói toạt ra, khiến cả đám xì xào bàn tán.
Diệp Hạo nhìn chằm chằm bà cô trầm giọng.
- Em không hiểu!
- Em không hiểu?
Nghe vậy Hứa Lệ càng giận hơn.
- Diệp Hạo, em quả nhiên là bùn nhão không vịn được tường.
- Này cô giáo thân yêu, cô không thấy mình quá phận sao?
Tượng đất còn có ba phần hỏa khí, huống chi Diệp Hạo đang còn thanh niên trai tráng.
- Cô quá phận? Diệp Hạo, em còn không biết sự nghiêm trọng của việc này đâu.
Hứa Lệ lạnh lùng nhìn hắn.
- Chuyện quay cóp trong kì thi tháng sẽ ghi vào hồ sơ của em, và nó sẽ theo em suốt cả đời.
Nói xong câu đó, Hứa Lệ xoay người rời đi.
- Chậm đã.
Diệp Hạo trầm giọng quát.
Hứa Lệ ngừng chân.
- Em còn điều gì muốn giải thích?
- Cô nói ta mang phao, có chứng cứ không?
Trong mắt Diệp Hạo toát ra hàn quang.
- Nếu không có, đừng trách ta kiện cô lên bộ giáo dục.
- Em muốn chứng cứ đúng không?
Hứa Lệ bị Diệp Hạo chọc giận, nàng đi tới gần hắn.
- Cô hiện tại cho em chứng cứ.
Nói xong, bà cô đã đi đến trước mặt Diệp Hạo, bả thuận tay cầm quyển sách lịch sử trên bàn hắn lên.
- Nghe nói em thi lịch sử được 98 điểm nhỉ?
- Không sai.
- Nói cách khác, gần như tất cả nội dung trong sách, em đều biết hết?
- Đương nhiên!
- Thắng lợi trong cuộc Chiến Tranh Nha Phiến có giá trị gì?
- Thắng lợi vĩ đại cho cuộc đấu tranh chống lại chiến tranh thuốc phiện của nhân dân Trung Quốc, cho thấy ý chí kiên cường của dân tộc Trung Hoa trong việc phản đối ngoại quốc xâm lược.
Diệp Hạo phun ra một tràn mà chẳng đứt quản, trả lời câu hỏi.
Sau đó, Hứa Lệ lại hỏi thêm mấy vấn đề nữa.
Diệp Hạo vẫn đối đáp trôi chảy, không sai một chữ.
Hứa Lệ không tin, lấy quyển sách Chu Soái đang cầm, bà lật một hồi đã tìm được một đề khó hỏi.
- Nhân Trí Viên thời Tống đã nói: Thường Vị Tam Giáo Chi Đại, Kỳ Bất Khả Di Dã, Hành Ngũ Thường, Chính Tam Cương, Đắc Nhân Luân Chi Đại Đạo, Nho Hữu Yên, Tuyệt Thánh Khí Trí, Thủ Thư Bảo Nhược, Đạo Hữu Yên, Tự Nhân Khắc Quả, Phản Vọng Quy Chân, Tỷ Thiên Biến Vạn Thái, Phục Hồ Tâm Tính, Thích Hữu Yên.
Sau khi nghe Hứa Lệ đọc hết đoạn văn, rất nhiều học sinh đều lộ vẻ mờ mịt, bởi vì bọn hắn chưa từng nghe qua câu nói này bao giờ.
Hứa Lệ nhìn Diệp Hạo lộ vẻ trầm tư, cười lạnh nói.
- Đoạn tài liệu này dựa trên sự việc gì có thật trong lịch sử?
- Nói về việc Nho, Phật, Đạo tam giáo hợp nhất.
Diệp Hạo cẩn thận trả lời câu hỏi.
Sắc mặt Hứa Lệ cứng đờ, bất quá vẫn hỏi tiếp.
- Nguyên nhân cục diện này xuất hiện?
- Từ thời Ngụy Tấn, Nam Bắc triều đến nay, xã hội rung chuyển, tạo thành cục diện Đạo Giáo, Phật Giáo lần lượt hưng thịnh đi lên, Nho Giáo, Phật Giáo, Đạo Giáo thu nạp thẩm thấu lẫn nhau, hình thành cục diện tam giáo hợp nhất.
Hứa Lệ khiếp sợ nhìn Diệp Hạo.
- Ngươi biết đáp án rồi?
- Không có.
Diệp Hạo lắc đầu.
- Không nhìn đáp án trước mà sao ngươi có thể trả lời cùng đáp án?
Hứa Lệ không thể tiếp nhận sự thật này.
- Căn cứ bối cảnh thời đại lúc ấy sẽ dễ dàng tìm ra đáp án thôi!
Diệp Hạo trầm giọng nói.
- Cô lại hỏi em một vấn đề.
Hứa Lệ lại tìm thêm 3 4 vấn đề thật khó hỏi hắn, nhưng Diệp Hạo vẫn đưa ra câu trả lời hợp lý nhất.
Lúc này, Hứa Lệ mới thực sự tin tưởng Diệp Hạo không mang phao.
Bởi vì không có tri thức dự trữ nhất định và đầu óc linh hoạt, không thể trả lời hết được từng câu ấy.
- Chính trị, Sinh vật, Địa lý mấy môn này, cô không ngại kiểm tra hết một phen?
Diệp Hạo không mặn không lạt nói.
- Em không muốn gánh vác tiếng nhơ làm phao đâu.
- Em —— trước đó vì sao lại ẩn tàng thực lực?
Não hải Hứa Lệ lóe lên linh quang, đột nhiên hiểu ra điều gì, nên bà mới hỏi câu này.
- Bởi vì em không muốn cao điệu.
Diệp Hạo cũng không muốn biểu hiện kinh thế hãi tục, trả lời Hứa Lệ.
- Em...
Hứa Lệ chỉ hắn nhưng không biết nên nói gì, bà ta rơi vào thế bị động, nhưng hiện tại lại có thể làm gì?
Hứa Lệ rời đi, toàn lớp sôi trào.
Bọn họ kinh nghi bất định nhìn thằng bạn học lâu nay luôn bị xem thường.
- Ta kháo, mày ẩn tàng sâu vậy?
Chu Soái vỗ vai Diệp Hạo.
Diệp Hạo đứng lên đi ra khỏi lớp.
Bạn học trào phúng, lão sư lạnh nhạt, khiến cả thể xác lẫn tinh thần hắn mệt mỏi.
Lòng hắn không khỏi sinh ra ý định rời khỏi nơi này.
Đi tới hồ nước hồi chương một, Diệp Hạo kinh ngạc nhìn màu nước xanh biếc trong hồ, trong đầu xuất hiện tràng cảnh mấy tháng trước.
Thời điểm hắn đang hồi tưởng, trước mắt đột nhiên hiện một cô gái mặc đạo bào.
Tình huống gì đây?
Mai Doãn Tuyết không ngờ bên hồ nước còn có học sinh, thần sắc nàng không vui nhìn Diệp Hạo.
- Giờ này không lên lớp học ở đây làm gì cu?
- Tâm tình không tốt.
Diệp Hạo trả lời.
- Tâm tình không tốt cũng không nên đến đây nha!
Mai Doãn Tuyết hừ lạnh.
- Vì sao?
Trong lòng Diệp Hạo khẽ động.
- Bởi vì nơi này.
Mai Doãn Tuyết kịp thời dừng cương trước vực.
- Tóm lại cậu nên đi khỏi đây.
- Cô cảm thấy chỗ này có Yêu khí?
Diệp Hạo nhìn Mai Doãn Tuyết, dò xét hỏi.
Đôi mắt nàng không khỏi toát ra một tia ánh sáng.
- Nhìn không ra tiểu tử ngươi cũng đồng đạo nha.
- Không, ta chỉ là một học sinh bình thường.
Diệp Hạo ngại ngùng trả lời.
- Vậy sao ngươi nói nơi này có Yêu Khí?
Mai Doãn Tuyết khẽ giật mình.
- Ta đoán, đám đạo sĩ các ngươi không phải đều thích giả thần giả quỷ?
Diệp Hạo nói nói như vậy, nhưng trong lòng không nghĩ như vậy.
Nếu không, Yêu Quái lúc trước giải thích như thế nào? Trung niên thần bí giải thích như thế nào?
- Dám nói cô nãi nãi ngươi giả thần giả quỷ? Tiểu tử ngươi muốn bầm mình?
Mai Doãn Tuyết trừng mắt, tức giận quát.
- A, em sai rồi!
Diệp Hạo thành thành thật thật nói.
Mai Doãn Tuyết vừa tức vừa buồn cười nhìn y, nhanh chóng nói.
- Cậu hiện tại rời khỏi nơi này a, tràng cảnh tiếp theo không thích hợp trẻ em dưới 18 tuổi.
- Ta có thể giúp cô một tay đấy?
Diệp Hạo hắn sao có thể rời đi?
- Ta nhắc lại một lần nưa, chạy thật nhanh khỏi đây!
Mai Doãn Tuyết cảnh cáo nói.
- Ta.
Diệp Hạo vừa muốn nói gì nữa nhưng vẻ mặt Mai Doãn Tuyết đã lộ ra thần sắc không kiên nhẫn.
- Cấp Cấp Như Luật Lệnh, Xá.
Trong khi nàng đọc chú, trong tay xuất hiện một lá bùa vàng chói, mà theo thanh âm vừa rơi xuống, lá bùa ngay lập tức bốc cháy.
Cùng lúc đó, đôi mắt Diệp Hạo đang thanh minh tự dưng có cảm giác mê muội.