Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
-----------------------------------------------------
Diệp Hạo có xúc động muốn gạch chéo Hiểu Minh 100 lần.
Đối kháng tinh thần sao? Đối kháng em gái cậu ấy!
Bây giờ hắn còn không biết khí niệm tinh thần là cái gì đây nè.
- Diệp huynh đợi chút, tôi tới giúp anh!
Hiểu Minh nói đến đây, trong tay xuất hiện một lá bùa màu vàng, sau khi cậu ta lẩm bẩm gì đó, lá bùa nhanh chóng bay lên trên không, sau đó hóa thành một đạo ấn to lớn đánh về phía nữ quỷ.
Đối phương hừ lạnh một tiếng.
Lúc này, giọng nói biến thành sóng âm đáng sợ, đạo ấn tan thành mây khói trong nháy mắt.
Tiểu đạo sĩ thấy cảnh này, tròng mắt cũng sắp rớt ra ngoài.
Bùa Trấn Quỷ mà sư phó tự tay ban cho anh ta đó!
- Diệp huynh, tình huống gì vậy?
Hiểu Minh thấy Diệp Hạo không trả lời, cuối cùng cũng cảm thấy có chỗ không ổn, lúc này anh ta rút Kim Tiền Kiếm bên hông ra, đọc chú ngữ sau đó đâm về phía ma nữ.
Lúc Kim Tiền Kiếm sắp đâm vào người nữ quỷ, hai ngón tay ngọc của cô ta giơ ra kẹp lấy thanh kiếm.
- Ôi mẹ ơi của con ơi!
Sắc mặt Hiểu Minh trắng bệch.
Cho tới bây giờ, cậu ta chưa từng nghe nói quỷ dám đụng vào Kim Tiền Kiếm, lại càng không cần phải nói dùng hai ngón tay kẹp lấy nó.
Con mẹ nó, không phải đụng Quỷ Vương rồi chứ?
Nghĩ tới đây, Hiểu Minh rút chân té ngay tức khắc, 36 kế chuồn là thượng sách.
Diệp Hạo càng điên cuồng mắng trong lòng.
Anh chạy vậy tôi làm sao đây?
Rất nhanh, Hiểu Minh đã chạy mất dép, nữ quỷ cũng không quản Hiểu Minh, lẳng lặng nhìn Diệp Hạo, thản nhiên lên tiếng.
- Cậu quấy rầy tôi tu luyện, cậu nói xem tôi nên trừng phạt cậu thế nào?
Diệp Hạo há to miệng mới phát hiện mình đã khôi phục lại năng lực nói chuyện.
- Chuyện này…tôi tới đây chỉ vì muốn chiêm ngưỡng phong thái cùng vẻ đẹp chim sa cá lặn của tiền bối.
Diệp Hạo vội nói.
- Vậy cậu vừa lên đã muốn khóa xương bả vai tôi là vì sao?
- Tôi muốn xem thử tu vi tiền bối thế nào thôi, hì hì!
- Vậy bây giờ cậu thử ra chưa?
- Tu vi của tiền bối rất cao, vãn bối kém xa a…..
- Cậu cảm thấy tôi tin chuyện ma quỷ của cậu à?
- Lời vãn bối nói thật lòng, sao dám lừa gạt tiền bối chứ.
- Vậy tôi móc tim cậu ra xem coi cậu có lừa gạt tôi hay không?
Nữ quỷ nói đến đây, năm ngón tay của nàng đã chạm vào ngực Diệp Hạo.
- Đừng mà.
- Sợ sao?
Cô nàng thản nhiên nói.
- Tôi không muốn làm tổn thương tiền bối.
- Cậu có năng lực chạm vào tôi?
Nói xong, móng tay cô ta đâm xuyên qua thân thể Diệp Hạo, nhưng sau đó cô lùi lại như tia chớp, cô ta nhìn Diệp Hạo, trong mắt đầy vẻ không thể tin nổi.
Ngón tay nhỏ như ngọc của cô nàng đang chậm rãi biến mất với tốc độ mắt thường có thể thấy rõ, cho dù cô có liều mạng trấn áp vẫn vô ích.
- Cậu là ai?
Nữ quỷ khiếp sợ nhìn Diệp Hạo.
Với tu vi của mình, cô ta tin tưởng thế gian này khó có người làm mình bị thương, nhưng không ngờ, ngay cả máu của Diệp Hạo cũng không thể tiếp nhận.
- Quay về!
Diệp Hạo ra lệnh.
Sau khi nói ra những lời này, hơn mười giọt máu tươi vừa rơi xuống người nữ quỷ nhanh chóng tách ra quay về vết thương của Diệp Hạo.
Đã không còn máu tươi tác động, vết thương nử quỷ nhanh chóng ngừng lại.
- Vì sao lại cứu tôi?
Nàng vận chuyển huyền pháp, chỉ lát sau cánh tay đã xuất hiện lần nữa.
- Vãn bối cảm thấy tiền bối không phải người vô cùng độc ác.
Diệp Hạo nói khẽ.
- Nhưng vừa rồi tôi muốn móc tim cậu ra mà.
- Đây vì tôi mạo phạm tiền bối.
Thái độ Diệp Hạo khiêm tốn, nhưng thực ra hắn cũng bất đắc dĩ.
Trong khoảng thời gian ngắn Thần Huyết không thể làm gì được thiếu nữ trước mắt, nhưng cô nàng có thể làm thịt mình ngay lập tức. Cho nên, hắn quyết định thu Thần Huyết về.
Vẻ mặt bạch y nữ tử phức tạp nhìn Diệp Hạo.
- Máu của cậu sao vậy?
- Trong cơ thể tôi có một giọt Thần Huyết.
- Thần Huyết?
Cô ta nhẹ nhàng lắc đầu.
- Trên thế gian này sớm đã không có Thần Linh, sao trong cơ thể cậu có Thần Huyết được?
- Được rồi, tôi cũng không biết có phải Thần Huyết hay không?
Diệp Hạo sờ đầu trả lời.
- Nói nghe một chút?
Diệp Hạo nói ngắn gọn chuyện lúc trước cho đối phương nghe một lần, hắn không dám không nói, nhưng đã chỉnh sửa phần cuối một chút.
- Vị Thần Tiên kia nói khi nào thời cơ đến sẽ đến gặp tôi.
Diệp Hạo nghiêm túc nói.
Diệp Hạo biết rõ Thần Tiên kia chướng mắt mình, chỉ vì gặp nhau là duyên nên cho mình một giọt Thần Huyết thôi.
- Người kia có thể xé rách không gian, chẳng lẽ là đại năng thực sự?
Nữ tử vẫn không tin lẩm bẩm.
Diệp Hạo không trả lời.
- Tôi là Quỷ Tiên.
Lúc này người phụ nữ áo trắng giới thiệu bản thân.
- Quỷ Tiên?
- Quỷ cũng có thể tu luyện thành Tiên.
Người phụ nữ áo trắng nói khẽ.
- Quỷ Tiên và Tiên Nhân có gì khác nhau?
- Tiên Nhân cao cao tại thượng quan sát tất cả sinh linh trên thế gian, nói một cách nghiêm túc bây giờ tôi còn chưa siêu thoát.
Cô ta nghiêm mặt giải thích.
- Giống như Tu Sĩ các cậu trong Địa Tiên vậy.
- Lục Địa Thần Tiên.
- Nói là Lục Địa Thần Tiên nhưng chưa có siêu thoát, cũng không được xem như Tiên Nhân chân chính.
Diệp Hạo nghe thấy vậy đã biết người phụ nữ trước mặt mạnh cỡ nào.
Quỷ Tiên đó!
Đã tu thành chính quả!
Vậy mà Hiểu Minh muốn thu người ta, bó tay thật mà.
Diệp Hạo tin cho dù tất cả phái Mao Sơn có xuống núi cũng không thắng được người phụ nữ áo trắng trước mặt.
- Còn chưa thỉnh giáo tục danh của tiền bối?
- Tô Tiểu Ngư.
- Tiền bối ở đây vì nhìn vật nhớ người sao?
- 500 năm trước tôi tu luyện ở nơi này, nhưng không ngờ thế sự xoay vần, toàn bộ cảnh vật năm đó đều không còn.
- Bánh xe thời gian cuồn cuộn, ai cũng không thể ngăn cản.
- Đúng vậy.
Cô ta gật đầu chậm rãi nhìn phương xa.
Rất lâu sau, cô ấy ném cho Diệp Hạo một cái túi dệt bằng tơ vàng.
- Gặp nhau có duyên, cái này cho cậu.
Diệp Hạo nhận lấy cái túi, đánh giá một phen mới hỏi.
- Đây là gì vậy?
- Túi Càn Khôn.
- Túi Càn Khôn?
Nghe vậy, vẻ mặt hắn mừng như điên.
Thông qua ký ức Hắc Long, Diệp Hạo sớm nghe nói đến túi Càn Khôn, bảo vật của Tiên gia.
- Trong túi Càn Khôn có một chút Linh Thạch và Linh Đan, trong ngọc giản đều có giảng giải cặn kẽ.
Cô ta nói xong lặng lẽ rời đi.
Linh Thạch? Linh Đan?
Diệp Hạo kích động toàn thân run rẩy.
Bây giờ Diệp Hạo thiếu cái gì nhất?
Tài nguyên đó!
Có những tài nguyên này, hắn có thể leo lên tầng cao hơn trong khoảng thời gian ngắn.
Diệp Hạo luôn cảm thấy tu vi của mình không tệ.
Nhưng hôm nay, khi đứng trước mặt Quỷ Tiên này, hắn mới biết mình còn kém xa!
Một ánh mắt của đối phương đã có thể giam cầm mình không thể động đậy.
Sau khi Diệp Hạo cất kỹ túi Càn Khôn liền đi ra bên ngoài, không lâu sau hắn thấy Hiểu Minh không ngừng quanh quẩn một chỗ, hắn đang đi tới đi lui quanh một bàn đá.
- Tiểu đạo sĩ.
- Ai đấy?
Tóc gáy trên người Hiểu Minh dựng đứng hỏi lại.
Khi hắn thấy rõ bóng dáng Diệp Hạo, không khỏi lùi về sau hai bước.
- Anh là người hay quỷ?