Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
----------------------
- Diệp đại ca, có phải ngươi là cao thủ Nguyên Anh Cảnh không?
Thanh Thiền cảm thấy trên người Diệp Hạo có cảm giác thân thiết nên khi nói chuyện phiếm với hắn không cố kỵ chút nào.
- Không phải.
Diệp Hạo cười lắc đầu.
- Chẳng lẽ Trọng Kiếp Cảnh hả?
Thanh Thiền mở to hai mắt hỏi.
- Không phải.
Diệp Hạo vẫn lắc đầu.
- Vậy ngươi có tu vi gì?
Thanh Thiền mơ hồ.
- Tự cô đoán đi.
Diệp Hạo nói đến đây đổi sang đề tài khác:
- Cô mới mười tám tuổi đã có thể tu luyện tới Ích Cốc Cảnh trung kỳ, rất nhanh a.
Thanh Thiền có thể tại nơi có tài nguyên cằn cỗi như này mà tu luyện với tốc độ như vậy, điều này có nghĩa tư chất không sai nha.
- Trên người ta gánh vác vận mệnh của toàn bộ Bộ Lạc, nếu ta không cố gắng tu luyện thì không bằng tự sát cho xong.
Thanh Thiền lắc đầu.
- Truyền nhân của Bảy Đại Bộ Lạc các ngươi có tu vi thế nào?
- Tuổi tác của truyền nhân Bảy Đại Bộ Lạc bọn ta không khác nhau nhiều lắm, mà tu vi của ta có thể xếp thứ năm.
- Không ngờ Bảy Đại Bộ Lạc ngọa hổ tàng long như thế.
Diệp Hạo còn tưởng thực lực Bảy Đại Bộ Lạc không cao lắm, hiện tại, hắn phát hiện bản thân có hơi xem thường Bảy Đại Bộ Lạc này rồi.
Lúc này, Lão Trữ đi tới:
- Tiểu thư, Mạt Ly gọi người đấy.
- Có chuyện gì hả?
Thanh Thiền đang cùng trò chuyện với Diệp Hạo, không nghĩ phải rời đi sớm vậy a.
- Ta cũng không biết.
Lão Trữ trả lời.
- Được rồi, ta đi xem thử.
Thanh Thiền đứng lên chào hỏi Diệp Hạo một tiếng rồi rời đi.
- Tiểu thư không làm phiền ngươi chứ?
Lão Trữ đợi Thanh Thiền rời đi rồi hỏi.
- Không có.
- Những năm này, có thể nói tiểu thư chưa có một người bạn nào, cả ngày nàng chỉ cố gắng tu luyện, khó thấy được nàng nói chuyện vui vẻ như vậy.
Lão Trữ hí hư nói.
- Cô ấy ở độ tuổi này vốn không nên gánh chịu những sự tình này.
Diệp Hạo thở dài:
- Có thể tưởng tượng trọng trách của nàng sau này càng lớn.
- Ai nói không phải đâu?
- Đúng rồi, Thanh Bộ Lạc các người mạnh nhất có cảnh giới gì?
- Người mạnh nhất Thanh Bộ Lạc chúng ta là Tộc Trưởng, Nguyên Anh Lục Chuyển.
- Không có Trọng Kiếp Cảnh hả?
- Không có.
- Không đúng nha, trong tộc các ngươi có thể đi đến Nguyên Anh Lục Chuyển, không có lý nào không đặt chân đến Trọng Kiếp Cảnh a.
- Cái này… cái này.
- Có gì không tiện nói hả? Nếu có thì không cần phải nói đâu.
Diệp Hạo nhìn bộ dáng của Lão Trữ ý thức được chuyện này có thể dính dáng đến bí mật của Bộ Lạc, nên nói tiếp.
- Chuyện này ta quả thật không tiện nói cho ngươi.
Lão Trữ hổ thẹn trả lời.
- Không có gì, trên người ai mà không có bí mật.
Diệp Hạo nói xong, tùy ý nói tiếp:
- Tu vi của ngươi kẹt tại Kim Đan Tam Chuyển cũng lâu rồi hả?
- Ừm, ta kẹt tại Kim Đan Tam Chuyển đã được mười năm, đáng tiếc ta thiên tư ngu dốt, vẫn không thể nào hiểu được Nguyên Anh Áo Nghĩa.
- Vậy sao ngươi không nghĩ tới tiến tới Kim Đan Tứ Chuyển?
- Đường đến Kim Đan Cảnh đã bị lấp kín, nếu không ta cũng sẽ không trùng kích Nguyên Anh Cảnh.
Nghe vậy, trên mặt Lão Trữ đắng chát nói.
- Phá hỏng thì cũng không chắc?
Diệp Hạo nói xong, kim quang léo lên, sau đó trong tay hắn xuất hiện một bình ngọc.
- Đan dược trong bình ngọc này có thể giúp được ngươi đấy.
Lão Trữ kinh ngạc mở bình ngọc ra, một mùi hương đan dược tràn ngập bốn phía.
Lúc này, không những Lão Trữ kinh trụ mà cả những tu sĩ đứng xa cũng vậy, bởi vì bọn hắn ngửi được đan hương mơ hồ cảm thấy tu vi tăng lên không ít.
- Giá trị viên đan dược này chắc chắn không nhỏ.
- Không biết đó là đan dược gì vậy?
Trong lúc những tu sĩ đang thảo luận thì Lão Trữ kinh ngạc nhìn đan dược nói:
- Đây là đan dược gì?
- Thấp hơn Kim Đan Lục Chuyển có thể vô điều kiện tăng lên một tầng.
Diệp Hạo cười nói:
- Cái này ta lấy được từ trong một di tích.
- Thấp hơn Kim Đan Lục Chuyển có thể vô điều kiện tăng lên một tầng?
Lão Trữ giật mình.
- Ừm.
Diệp Hạo gật đầu.
- Không phải ngươi đang nói đùa đấy chứ?
- Ngươi cảm thấy thế nào?
Lão Trữ nghi ngờ nhìn Diệp Hạo rồi cầm bình ngọc trả lại:
- Cái này quá quý trọng.
- Chỉ là một bình đan dược mà thôi không có gì ghê gớm cả.
Diệp Hạo không để ý nói.
- Cái này.
Lão Trữ có thể không muốn sao?
Cái này có thể quan hệ đến tiến giai bản thân a.
Vấn đề là Mạt Ly vừa cảnh cảo có thể Diệp Hạo đến đây vì có mục đích khác.
Kết hợp với Diệp Hạo đưa cho bản thân Linh Đan trân quý như vậy nên càng chắc chắn Diệp Hạo có ý không tốt.
- Tôi nói này, đầu Lão Trữ ngươi bị lừa đá hả?
Lão Lang từ lúc ngửi được Linh Đan đế lúc đi đến gần nhìn thấy Lão Trữ định trả lại Linh Đang vội vàng mắng.
- Đúng vậy a, Diệp công tử đưa Linh Đan thì ngươi cứ nhận đi? Ngu ngốc hả?
Trong Hàn nói.
- Cái này.
Lão Trữ chần chờ một chút rồi vận nhận.
Mặc kệ có phải Diệp Hạo có ý đồ khác hay không thì Linh Đan này vẫn là thật a.
Bản thân chỉ cần phòng bị kỹ càng là được.
Còn nữa, nếu tu vi bản thân tang lên thì ứng phó tốt hơn không phải sao?
Lão Trữ cân nhắc như vậy nên quyết định nhận lấy.
Lão Trữ nhận xong Lão Lang và Trọng Hàn đi tới:
- Lão Trữ, không phải ngươi định nuốt riêng bình Linh Đan này đấy chứ?
Thần niệm Lão Trữ quét qua thì khiếp sợ phát hiện có chín viên đan dược trong bình.
- Làm gì có?
Lão Trữ đổ hai viên Đan Dược ra đưa cho Lão Lang và Trọng Hàn:
- Hai người các ngươi mỗi người một viên.
Đột phá không phải là sự việc trong thời gian ngắn.
Lão Lang và Trong Hàn cũng không ngốc đến mức đột phá lúc này.
Nhưng lúc này Diệp Hạo lại lên tiếng:
- Ta cảm thấy mọi người nên đột phá ở đây.
Ba người Lão Trữ nhìn về Diệp Hạo.
- Thanh Bộ Lạc các người lần này đến Lam Bộ Lạc để nương tựa, ta nghĩ nếu thực lực cao hơn một chút sẽ tốt hơn.
Diệp Hạo nói.
- Sẽ không.
Lúc này, Mạt Lỵ cùng Thanh Thiền đi tới:
- Lam Bộ Lạc và Thanh Bộ Lạc chúng ta có quan hệ rất tốt, họ sẽ không nhìn hoàn cảnh hiện giờ của chúng ta đâu.
- Được rồi.
Nếu đối phương đã không lĩnh tình thì Diệp Hạo cũng không nói nhiều nữa.
- Thanh Thiền, người bồi tiếp Diệp công tử đi, không thể lạnh nhạt a.
Mạt Lỵ nói xong liếc ba người Lão Trữ, Lão Lang, Trọng Hàn nói:
- Chúng ta đi thương lượng xem tiếp theo nên làm gì.
Lúc này, ba người Lão Trữ, Lão Lang, Trọng Hàn đi theo sau lưng Mạt Lỵ.
Mạt Lỵ vung tay lên bày ra một cấm chế.
- Lão Lang, Trọng Hàn, linh đan trong tay hai người không thể tùy tiện sử dụng.
Mạt Lỵ ngưng trọng nói.
- Tại sao?
Lão Lang là một người chính trực nên nghe không hiểu hỏi lại.
- Ta cảm thấy vị kia rất có thể vì Thanh Huyền Công mà đến.
Mạt Lỵ trầm giọng nói.
- Không thể nào?
Lão Lang nói:
- Ta thấy Diệp công tử quang minh lỗi lạc, không phải hạng người tiểu nhân đâu.
- Biết người biết mặt không biết lòng, đạo lý này ngươi có hiểu không?
Mạt Lỵ nhìn chằm chăgm Lão Lang nói tiếp:
- Còn nữa, chuyện này liên quan đến vận mệnh Thanh Bộ Lạc, ngươi xác định gánh nổi trách nhiệm này hả?