Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
--------------------------------------------------
- Ngoại trừ chủ đề Khái Niệm Luận trong môn Ngữ Văn, em ta nghĩ mình đạt 890 điểm không có vấn đề.
Diệp Hạo nói khẽ.
Trái tim Trương Kim Sinh không khỏi chấn động.
- Em xác định?
- Dạ.
Kỳ thật, hắn đánh giá mình được 895 điểm, nhưng muốn củ chắc nên nói 890 điểm thôi.
- Nếu được 890 điểm, chắc chắn có thể đoạt ví trí đệ nhất thành phố.
Trong mắt Trương Kim Sinh lộ ra một tia dị sắc nói.
Mà thần sắc Quách Tú lại có chút ảm đạm.
Môn Anh văn, con trai chỉ cần tùy tiện 20 ~ 30 điểm thì 100% mà thi đậu Sáu Đại Học Phủ a.
- Diệp Hạo, em nghỉ ngơi cho tốt đi.
Trương Kim Sinh nói khẽ.
- Thầy phải mang tin vui này về báo lại cho trường.
Diệp Chí Quốc tiễn Trương Kim Sinh ra cửa, an ủi vợ.
- Không vào được Sáu Đại Học Phủ cũng không phải sự tình gì quá nghiêm trọng, còn lại các trường đại học trọng điểm, tùy ý con mình lựa chọn mà.
Diệp Chí Quốc nói thì nói như vậy, nhưng trong lòng sao có thể dễ chịu?
- Ừm, một nhà chúng ta sẽ hảo hảo chọn lựa một phen.
Quách Tú nói xong, cầm bản hướng dẫn cho các quy tắc chọn trường lên.
- Để con nó nghỉ ngơi, chúng ta ra ngoài đi.
Diệp Chí Quốc nói khẽ.
Đợi đến lúc cha mẹ ra khỏi phòng, Diệp Hạo nằm trên giường, lẳng lặng tự nghĩ lại tất cả những chuyện xảy ra những tháng qua, hắn cảm thấy tất cả những thứ này đều như một giấc mộng. Chẳng qua, nếu đây là một giấc mộng, Diệp Hạo hắn hi vọng bản thân mình vĩnh viễn trầm luân trong đó, không cần tỉnh dậy nữa.
Suy nghĩ lung tung một hòi, trong lòng Diệp Hạo bỗng xuất hiện một thân ảnh —— Lý Thiên Thiên.
Thiếu nữ băng thanh ngọc khiết, khuynh quốc khuynh thành này không biết hiện giờ thế nào?
(Truyện được thực hiện bởi Hám Thiên Tà Thần – )
. . .
Lý gia!
Lý Thiên Thiên chải mái tóc mình theo dáng đuôi ngựa đẹp nhất, soi trên gương không chút tì vết, lúc này mới đẩy cửa toilet ra.
Nhường Lý Thiên Thiên không ngờ, vừa mới bước ra khỏi nhà vệ sinh đã đụng phải Tạ Ngưng.
- Mẹ, không phải mẹ nói ra ngoài mua muối sao?
- Mẹ đột nhiên nghĩ đến còn có một túi trong tủ nhà bếp.
Tạ Ngưng nhìn chằm chằm con gái rồi nói.
- Mà con ăn mặc đẹp như thế để làm gì?
- Con hẹn Tiểu Ngọc đi dạo phố.
Lý Thiên Thiên vội nói.
- Có muốn mẹ gọi Tiểu Ngọc hỏi một chút không?
Tạ Ngưng lắc lắc điện thoại trong tay.
Nghe vậy, Lý Thiên Thiên đanh mặt lại, sau đó liền nói.
- Mẹ, người đừng nên quá phận, quấy nhiễu sinh hoạt của con chứ.
- Ta là mẹ con, đương nhiên có tư cách này.
Tạ Ngưng trầm giọng nói.
- Mẹ hiện tại nói cho con biết, con và Diệp Hạo tuyệt đối không thể.
- Hai tháng nữa, con lên lớp mười hai rồi.
Lý Thiên Thiên đột nhiên nói ra câu này.
Sắc mặt Tạ Ngưng khẽ động.
- Con nói vậy có ý gì?
- Lên đại học, trời cao mặc chim bay.
Lý Thiên Thiên nhìn thẳng mẹ, nói.
Tạ Ngưng giờ mới ý thức được, con gái thật sự bị thằng nhóc Diệp Hạo đánh mất trái tim rồi.
Lý Thiên Thiên nhìn qua như yếu đuối, nhưng tính tình lại cực kỳ ương ngạnh, chuyện con bé đã quyết định, có chín con trâu cũng không thể kéo lại.
Tạ Ngưng nghĩ một chút rồi nói
- Cho hai con quen nhau cũng không phải không thể.
Ánh mắt cô nàng không khỏi sáng lên.
- Thứ nhất, Diệp Hạo phải thi đậu vào Sáu Đại Học Phủ, nếu không, nó không xứng với con gái của mẹ.
- Có thể.
Lý Thiên Thiên đáp làm Tạ Ngưng giật mình.
- Ngươi nghe rõ lời mẹ không?
- Con nghe rõ chứ, mẹ nói Diệp Hạo phải thi đậu Sáu Đại Học Phủ?
- Ý con nói, Diệp Hạo có thể thi đậu Sáu Đại Học Phủ?
- Đương nhiên ạ.
- Thứ hai, điểm thi tốt nghiệp trung học của con không thể thấp hơn 930:
Lý Thiên Thiên hiểu rõ vì sao mẹ lại cho mình cái mốc này, bởi vì nếu thi được con số này, Sáu Đại Học Phủ, tùy ý chọn lựa a.
- Có thể.
Lý Thiên Thiên gật đầu.
- Thứ ba, trước khi con thi đại học, hai đứa không thể gặp nhau.
- Mẹ, yêu cầu này của người có chút quá phận rồi.
- Nếu Diệp Hạo có thể thi đậu Sáu Đại Học Phủ, ta sẽ phá lệ cho các con gặp nhau một lần tại quán KFC lúc trước.
Tạ Ngưng suy nghĩ một chút rồi nói.
Tạ Ngưng ngăn Lý Thiên Thiên và Diệp Hạo gặp nhau, một là lo lắng điều đó ảnh hưởng đến việc học của con gái, hai cũng lo hai đứa sẽ phát sinh những chuyện 18+, thời nay là thế, có con gái xin như hoa thế này phải giữ cho kỹ.
- Được rồi.
Lý Thiên Thiên đành thỏa hiệp.
Lý Thiên Thiên sống với mẹ đã 17 năm, sao không biết bản tính của bà chứ, nếu mình ép bà quá, thì điều gì mẹ cũng dám làm ấy..
(Truyện được thực hiện bởi Hám Thiên Tà Thần – )
. . .
Diệp Hạo bị thương, Quách Tú đương nhiên không cho phép hắn đi đâu, mà hắn cũng ngoan ngoãn nằm trong nhà đọc sách.
Hôm nay, trong lúc cả nhà 3 người Diệp Hạo đang dùng cơm, có tiếng chuông cửa vang lên.
Diệp Chí Quốc mở cửa, khi thấy người đến là Lão Lý liền cười nói.
- Ta nói ai vội vàng đến giờ cơm thế này, nguyên lai là Lão Lý ông.
Quách Tú đứng dậy thì đi cầm chén đũa.
- Chị Quách không cần phiền toái, tôi tìm Chí Quốc có một số việc.
Lão Lý vội vàng nói.
Diệp Chí Quốc khẽ giật mình.
- Chí Quốc, ông ra một đây một chút.
Nói xong, lão Lý đi ra bên ngoài.
Quách Tú nhìn chồng đi theo lão Lý, sắc mặt hơi đổi.
- Mẹ, sao vậy ạ?
- Không có việc gì.
Quách Tú ngoài miệng nói thế, nhưng chẳng còn tâm tình ăn cơm.
Diệp Hạo thì đang vểnh tai nghe hai người kia nói chuyện ngoài cửa.
Phía ngoài, lão Lý xoa xoa đôi bàn tay nói.
- Tiểu tử nhà tôi mới gây họa a.
- Xảy ra chuyện gì?
Diệp Chí Quốc biến sắc.
Tiểu Phương là con trai lão Lý.
- Ông cũng biết, vừa lên sơ trung, thằng bé đã thôi học, sau đó cùng đám thanh niên ngoài xã hội lăn lộn với nhau, hôm qua đánh người ta mù một con mắt, tìm được người trung gian thương lượng, mà đối phương muốn ta bên này đên bù 20 vạn, nếu không sẽ báo cảnh sát a.
Diệp Chí Quốc thế còn không hiểu ý của ông bạn mình sao, lão qua đây đồi tiền a.
- Tôi cũng chỉ hỏi một chút, Chí Quốc ông có trả cũng được, không có cũng chẳng sao.
Lão Lý lộ vẻ ái nái nói.
- Cái này, lão Lý, ông cho tôi ba ngày thời gian, ba ngày sau, tôi sẽ trả tiền cho ông.
Chuyện này liên quan đến con trai chí cốt, nhất định phải giải quyết mới được.
- Chí Quốc, nếu ông thấy khó quá, để tôi nghĩ biện pháp khác!
Lão Lý vội nói.
- Không sao đâu, tôi giải quyết được.
Kỳ thật Lão Lý rất rõ ràng tình huống trong nhà Diệp Chí Quốc.
Nếu không phải bị buộc đến cực hạn, lão cũng không chạy qua đây đòi tiền làm gì đâu.
Bất quá, 20 vạn tệ không phải con số nhỏ a!
Lão Lý không ở lại ăn cơm mà nhanh chóng rời đi.
Diệp Chí Quốc trở lại trong nhà, giả bộ như chưa có chuyện gì phát sinh, cười nói.
- Ăn cơm.
Quách Tú cũng không hỏi chồng chuyện gì trước mặt Diệp Hạo, nhưng bà cũng có thể đoán ra một hai.
Diệp Hạo đang âm thầm suy nghĩ, hiện giờ phải làm cách nào để kiếm chút tiền.
Ngay thời điểm 3 người đều có tâm tư riêng, điện thoại di động của Quách Tú vang lên tiếng chuông.
Quách Tú alo bắt máy rồi đưa điện thoại cho Diệp Hạo.
- Ni Hạo, ai đó?
- Tôi đây, Thái Sử Hưu.
- Thái Sử Hưu?
Trong lòng Diệp Hạo khẽ động.
- Thành viên Liên Minh Chu Tước, Thái Sử Hưu, lúc trước bị cậu ngược trong trò King of Fighters 95 đó, nhớ chưa?
Bên kia nhắc nhở.
- À, tôi nhớ rồi, có chuyện gì sao?
- Tiểu đội Chu Tước chúng tôi đang đổ chiến cùng tiểu đội Cửu Đầu Xà, mà hiện tại bên tôi đang thua liên tục hai trận, nếu thua một trận nữa mà nói, danh vọng bao lâu nay khó khăn lắm mới được tích lũy của Chu Tước Tiểu Đội chúng tôi sẽ gặp phải đả kích .
- Các người muốn tôi xuất thủ?
- Đúng vậy a.
- Muốn tôi xuất thủ cũng có thể, nhưng tôi muốn có thù lao.
- Đương nhiên sẽ có thù lao.
- Bao nhiêu?
- 10 vạn tệ.
Thái Sử Hưu trầm giọng nói.
- Tiền đề là cậu phải giúp Chu Tước Tiểu Đội chúng ta chiến thắng đối phương.
- Không thành vấn đề.
- Cậu hôm nay có tiện đến Hàng Châu không?
- Tiện chứ.
Sao mà không tiện được đây? Hắn vừa nghĩ làm cách nào để kiếm tiền, không ngờ tên Hưu đã gọi đến đưa tiền cho mình, khữa khữa.
(Truyện được thực hiện bởi Hám Thiên Tà Thần – )