Mục lục
Chung Cực Toàn Năng Học Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

--------------------------------------------------

- Đừng trói có được hay không?

Sắc mặt Diệp Hạo tái nhợt nói, chuyện này có khác gì mổ heo, mổ bò đâu trời.

- Trong quá trình giải phẫu, cậu không thể loạn động, nếu không sẽ ảnh hưởng đến đến vết thương.

Bác sĩ nổ chính nhẹ nhàng mà lắc đầu nói.

- Được rồi.

Diệp Hạo đành phải thỏa hiệp.ung Cực Toàn Năng Học Sinh Trailer

Hai cô y tá cùng vài nhân viên chăm sóc nhanh chóng trói tay chân Diệp Hạo lại, tiếp đó, mấy nàng không hẹn cùng đè xuống hắn xuống cái nữa.

- Chuẩn bị xong chưa?

Bác sĩ hỏi.

- Ô kê!

Diệp Hạo trả lời.

Thời điểm lưỡi dao giải phẩu sắc bén cắt thịt hắn ra, Diệp Hạo cảm thấy đau đớn kịch liệt, đau quá khiến tay chân hắn tay chuyển động theo bản năng, trên trán xuất hiện mồ hôi lạnh, nhưng hắn cố nén đau đớn, không kêu thành tiếng ra.

Bác sĩ mổ chính chợt nghĩ đến cái gì.

- Cho cậu ta ngậm một khối băng gạc.

Cô y tá nhanh chóng đưa qua một miếng băng gạc cho Diệp Hạo cắn, cũng vì sợ hắn đau quá mà cắn lưỡi mình.

Thẳng đến khi cuộc giải phẫu thành công, tất cả đội ngủ y bác sĩ đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, bởi vì giải phẫu rất đau rất đau nha, dường như tất cả bệnh nhân đều ngất trong quá trình đó, nhưng không ngờ, một học sinh 18 tuổi lại có thể gắng gượng chống đỡ, thậm chí đến giai đoạn giữa cuộc phẩu thuật, đã không còn giãy dụa nữa.

Họ chưa bao giờ gặp qua một người có ý chí kinh khủng đến như vậy.

- Giải phẫu tiến hành thuận lợi!

Sau một giờ, bác sĩ mổ chính mở cừa phòng giải phẫu, cười nói với Quách Tú.

- Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi, đa tạ bác sĩ.

Quách Tú hướng mổ chính bác sĩ biểu thị cảm tạ.

(Truyện được thực hiện bởi HámThiênTàThần - )

. . .

Lúc thấy đồng hồ đã đến một giờ rưỡi, Diệp Hạo muốn xuống giường.

- Con muốn làm gì?

Quách Tú thấy thế giật nảy mình.

- Đi thi đại học chứ sao nữa mẹ!

- Đừng làm rộn.

- Mẹ, con thực sự không có việc gì mà.

Diệp Hạo cười nói.

- Làm sao mà không có chuyện gì?

Mặt Quách Tú đen lại quát khẽ.

Diệp Hạo trầm ngâm một chút rồi lấy con dao gọt trái cây trên đầu giường.

- Con muốn làm gì?

Trong lòng Quách Tú run lên.

Diệp Hạo lấy con dao cắt một cái, một dòng máu tươi chảy ra, hắn nói với Quách Tý.

- Mẹ, mẹ nhìn kỹ tay con nè.

- Con… đừng chơi dại vậy chứ!

Quách Tú làm gì có tâm tư nhìn tay với chân hắn, bà đoạt ngay con dao trong tay con trai.

- Con đọc sách nhiều quá nên bị choáng đầu hả?

- Mẹ nhìn tay con nè.

Diệp Hạo bất đắc dĩ nói.

Quách Tú lúc này mới nghi ngờ nhìn vết thương trên tay hắn mới cắt, nhưng nhìn qua bà mới biến sắc.

Bởi vì bà thấy vết thương đang lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy mà liền lại, ngắn ngủi 3 phút thời gian, vết thương đã gần như khép lại triệt để, hiện tại chỉ còn thấy một đạo vết thương nhàn nhạt mà thôi.

- Cái này ——?

Quách Tú cẩn thận kiểm tra tỉ mỉ một phen, sau đó cả kinh nói.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, bà cũng không tin có người có sức sức khôi phục khủng bố như vậy.

- Mẹ, giờ người tin con không phải cố gắng thể hiện đi chứ?

Diệp Hạo thấp giọng nói.

- Đây… chuyện này rốt cuộc là sao?

- Con gặp Tiên Nhân.

- Trên đời này làm gì có Tiên Nhân, con trai?

Quách Tú không tin phản bác.

- Được rồi, kỳ thật, thân thể con phát sinh biến dị, đột nhiên nắm giữ sức khôi phục kinh khủng.

Diệp Hạo đành phải nói kiểu này.

- Chẳng lẽ do lần trước con hôn mê, nên cơ thể phát sinh dị biến.

Quách Tú trầm ngâm nói.

- Mà con xác định, thân thể mình thật không có vấn đề?

- Mẹ, chuyện này sao con dám nói đùa chứ!

Diệp Hạo vừa nói vừa nhảy xuống đất.

Hành động này khiến Quách Tú giật nảy mình.

- Coi chừng động đến vết thương đó con!

- Mẹ, trong mấy giờ này, sức khôi phục của con tương đương với nửa tháng so với người khác, mẹ thấy con có xảy ra vấn đề gì sao?

Diệp Hạo cười nói.

- Con giờ đã bỏ thi một môn rồi, thi hai môn chiều này còn có giá trị gì sao?

Quách Tú nghĩ đến một việc.

- Nếu con không tham gia hai môn cuối cùng này, ngay cả bản khoa phổ thông, cũng sẽ vô duyên luôn đó.

- Con có thể bỏ qua một năm, đợi năm sau mà!

- Ôn tập 1 năm không có ý nghĩa mẹ mơi.

Diệp Hạo nói khẽ.

- Tại sao?

- Bởi vì Sáu Đại Học Phủ chỉ lấy người tốt nghiệp cùng một khóa thôi, nếu đợi qua năm sau con có thi max điểm hết các môn cũng không có ý nghĩa.

- Ai.

Cơ thể Diệp Hạo khôi phục rất khủng bố.

20 phút sau, hắn tới trường thi, lúc này, Diệp Hạo cảm thấy vết thương không còn đau nữa.

- Diệp Hạo, sao buổi sáng không thấy cậu vào thi?

Đúng lúc này, Lam Tiểu Điệp đi đến bên người Diệp Hạo hỏi.

Cô nàng được phân đến cùng điểm thi với Diệp Hạo.

Lam Tiểu Điệp trước kia chả xem hắn vào mắt, nhưng khi Diệp Hạo đạt được thành tích đệ nhất toàn khối, cô nàng không thể không để ý nữa, mà còn chuyện cô nàng không ngờ chính là, Diệp Hạo lại chuyển đến Tam Trung.

- Chuyện này nói ra rất dài a.

Diệp Hạo nhẹ nhàng lắc đầu.

- Ừm, tôi không quấy rầy cậu nữa, tranh thủ cố gắng hai môn cuối này nhé.

Lam Tiểu Điệp nói xong câu này liền quay người trở về chỗ ngồi.

Hóa học thực không có bao nhiêu tính khiêu chiến (đm đúng là truyện @~@).

Diệp Hạo múa bút thành văn, nửa giờ đã làm xong bài thi, kiểm tra một lượt, sau đó đứng lên nộp bài.

- Nộp bài trước giờ?

- Chỉ mới qua nửa tiếng thôi nha!

- Tên này nộp bài trước giờ cũng không phải lần một lần hai đâu.

Sau khi nộp bài, hắn đi tới một cái ghế đá ngoài lớp, bất chấp quy tắc, nằm trên đó nghỉ ngơi.

Diệp Hạo phát hiện, nếu mình đi ngủ, tốc độ khôi phục của vết thương nhanh hơn bình thường rất nhiều, đợi đến khi hắn nghe được tiếng huyên náo, ý thức được thời gian thi môn Hóa đã xong, hắn híp mắt tiếp tục nghỉ ngơi thêm 15 phút nữa rồi tiến vào lại phòng thi.

Thời gian nghĩ giải lao giữa hai môn là 20 phút.

Nếu nói Hóa học không có bao nhiêu tính khiêu chiến với hắn, vậy Địa lý càng không. Diệp Hạo chỉ cần dùng 20 phút, trong lúc các bạn thi chung trợn mắt ngoác mồm, hắn đứng dậy nộp bài.

Thần sắc Lam Tiểu Điệp có chút phức tạp nhìn Diệp Hạo đang ra khỏi phòng.

Nàng không cho rằng Diệp Hạo đang lòe người, bởi vì không có ai dám mang chuyện này ra đùa cả.

Nói rõ hơn một chút, Diệp Hạo vô cùng có tự tin đối thành tích bản thân.

Nhưng không biết sao lại thi thiếu một môn?

Lam Tiểu Điệp không biết, mà chuyện này đã không còn trọng yếu.

Cô nàng chỉ cần biết rõ, Diệp Hạo đã vô duyên với Sáu Đại Học Phủ.

. . .

Diệp Hạo không trở lại bệnh viện, về đó làm cái gì?

Đến lúc bác sĩ kiểm tra vết thương hắn, còn không phải bị hù chết.

Về đến nhà, hắn cũng không có tâm tư lên mạng tìm đáp án bài thi, thi xong, trên mạng sẽ công bố đáp án chính xác cho mỗi môn, đương nhiên, nếu ai không thích cũng có thể đợi qua ngày hôm sau rồi vào trường lấy đáp án bằng giấy.

Diệp Hạo nằm trên giường chưa đến một tiếng, Trương Kim Sinh đã tự mình đưa giấy đáp án tới cho hắn.

- Đừng động.

Trương Kim Sinh thấy Diệp Hạo muốn ngồi dậy, vội nói

- Em nằm trên giường xem mới tốt.

- Thầy trương, em đỡ nhiều rồi.

Diệp Hạo ngồi dậy nói.

- Cái này —— cao tầng trong trường đều muốn sớm biết thành tích của em, nên nhờ thầy mang đáp án qua đây luôn.

Trương Kim Sinh giải thích việc mình đến đây.

- Để em nhìn xem.

Diệp Hạo đưa tay tiếp lấy đáp án.

Ước chừng nửa tiếng sau, Diệp Hạo khép tờ đáp án lại.

- Em tự đánh giá mình xem được bao nhiêu điểm?

Trương Kim Sinh có chút kích động dò hỏi.

Dù đã sớm biết rõ Diệp Hạo vô duyên với Sáu Đại Học Phủ, nhưng thành tích của hắn vẫn để cả Tam Trung chờ mong a.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK