Mục lục
Chung Cực Toàn Năng Học Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

-----------------------------------------------------

Diệp Hạo chú ý tới ánh mắt khác thường của Lãnh Tuyết, liền hỏi:

- Cô Lãnh, ánh mắt này của cô có ý gì?

- Diệp Hạo, em và Đường Phiên Phiên có quan hệ gì?

Lãnh Tuyết trầm giọng nói.

- Bạn.

- Chỉ là bạn thôi sao?

- Em ngay cả tay Phiên Phiên còn chưa từng nắm, cô cảm thấy chúng em có quan hệ gì đây?

Diệp Hạo quả thật không nói dối chuyện này.

- Vậy chuyện giữa em và Trương Lan thì sao?

Lãnh Tuyết lại hỏi tiếp.

- Em và Trương Lan có chuyện gì chứ?

- Tôi bảo này, em đừng giả ngây giả dại nữa?

- Em không hiểu ý cô.

- Trương Lan thích em.

- Em biết.

- Em trả lời vậy sao?

Lãnh Tuyết kinh ngạc nói.

- Ừm.

- Diệp Hạo.

Bỗng nhiên giọng nói Lãnh Tuyết cao hơn.

Diệp Hạo nhìn Lãnh Tuyết đang trợn mắt, khẽ thở dài:

- Em và Trương Lan không phải người cùng thế giới.

- Em lừa ai vậy?

- Cô Lãnh, Diệp Hạo không lừa cô đâu!

Ngoài dự đoán của Lãnh Tuyết, Đường Phiên Phiên đang lái xe nhỏ giọng nói.

- Phiên Phiên, em đừng nên bị lời Diệp Hạo lừa gạt.

- Em quen Diệp Hạo không được bao lâu, nhưng cho đến bây giờ cậu ấy chưa từng gạt em.

Đường Phiên Phiên dùng giọng điệu nghiêm túc nói.

Lãnh Tuyết nhìn Đường Phiên Phiên đã biết chỉ sợ cô gái này đã yêu Diệp Hạo rồi.

- Phiên Phiên, tôi nói cho em biết thân phận Diệp Hạo không đơn giản, khác xa với mặt ngoài em thấy nhiều.

Lãnh Tuyết còn muốn khuyên nữa.

- Em biết rõ khác xa, còn biết nhiều hơn cả cô nữa, còn nữa cô Lãnh, em hi vọng cô đừng nghĩ xấu về Diệp Hạo nữa.

Đường Phiên Phiên nghiêm mặt nói.

- Em… được rồi.

Lãnh Tuyết nhìn vẻ mặt Đường Phiên Phiên liền hiểu, mình khuyên cũng không có tác dụng.

- Cô Lãnh, hành động bôi nhọ một người ngay trước mặt người đó luôn không tốt nha!

Diệp Hạo liếc mắt nhìn Lãnh Tuyết một cái.

- Có vấn đề gì sao?

Lãnh Tuyết trừng mắt nói.

- Không có vấn đề!

Diệp Hạo lười cãi nhau với bà cô này, dứt khoát nhắm mắt lại, mắt không thấy tim không phiền.

Lãnh Tuyết còn muốn nói gì đó, Đường Phiên Phiên lại cắt ngang lời cô.

- Cô Lãnh, cô để Diệp Hạo nghỉ ngơi một chút đi, lát nữa cậu ấy còn có chuyện phải làm.

- Chuyện gì?

- Chuyện quan trọng.

Lãnh Tuyết rất muốn phát điên, mình thật không hiểu rõ đám sinh viên ngày nay nữa.

Lúc cách Nam Lâm Uyển còn 100 mét, Lãnh Tuyết thấy lượng lớn xe cảnh sát và dây cảnh giới đang bao trùm cả ngọn núi.

Cấm thông hành!

- Nam Lâm Uyển xảy ra chuyện gì rồi?

Lãnh Tuyết hỏi.

Lúc này Diệp Hạo mở hai mắt ra.

- Phiên Phiên, chị về nhà đi.

Diệp Hạo mở mắt nói.

- Tôi ở đây đợi cậu!

- Tôi không biết mình sẽ bận đến lúc nào nữa?

- Dù sao tôi cũng rảnh.

Đường Phiên Phiên nói khẽ.

- Được rồi.

Diệp Hạo đẩy cửa xe ra đi về phía dây cảnh giới.

Sau khi Diệp Hạo rời đi Lãnh Tuyết trừng lớn hai mắt nhìn Đường Phiên Phiên hỏi.

- Tôi nghe ý trong lời hai em nói, hai đứa ở cùng nhau sao?

- Đúng vậy.

- Hai đứa ở chung?

- Chỉ ở cùng một căn phòng thôi hà!

Chuyện này có khác nhau sao?

Lãnh Tuyết không biết nên nói cái gì nữa.

Trách không được Đường Phiên Phiên bảo vệ Diệp Hạo như vậy, hóa ra hai người này ở chung rồi.

Có phải mình nên nói chuyện này với Trương Lan không?

(Truyện được thực hiện bởi HámThiênTàThần - )

Sau khi Diệp Hạo đi tới dây cảnh giới, một cảnh sát trầm giọng quát.

- Nơi này đã bị phong tỏa.

- Tôi tìm Hiểu Minh.

- Hiểu Minh?

Người cảnh sát kia khẽ giật mình, nhanh chóng hỏi:

- Cậu là Diệp Hạo?

- Ừm.

Diệp Hạo khẽ gật đầu.

Người nọ vội vàng để Diệp Hạo đi vào.

- Tôi dẫn cậu đi gặp chỉ huy Hiểu.

Trên đường đi Diệp Hạo thấy được ít nhất trên trăm tên cảnh sát.

- Lần này các anh điều đến đây bao nhiêu thế?

- Hơn 500 người.

- Biết xảy ra chuyện gì không?

- Nhiệm vụ của tôi chỉ phụ trách phong tỏa nơi này!

Diệp Hạo ừm một tiếng.

Chuyện thần bí đương nhiên không thể để quá nhiều người biết. Một lát sau, Diệp Hạo thấy Hiểu Minh mặc áo đạo sĩ màu vàng sáng.

- Diệp Hạo.

Tiểu đạo sĩ thấy Diệp Hạo vội vàng chạy đến đón.

- Tình huống thế nào vậy?

Diệp Hạo hỏi.

- Phát hiện một nữ quỷ ở đây!

Hiểu Minh nhỏ giọng nói.

- Với đạo hạnh của anh có thể dễ dàng chế trụ được mà.

- Nữ quỷ này không giống bình thường.

Nghe vậy, sắc mặt Diệp Hạo nghiêm trọng.

Không thể nghi ngờ, tu vi Diệp Hạo mạnh hơn Hiểu Minh nhiều, nhưng nếu luận về thủ đoạn lại kém xa đối phương.

- Vậy sao anh không bảo cao thủ cục Linh Dị các anh ấy.

- Cục Linh Dị ở Ma Đô chỉ có hai người.

- Thế người kia đâu?

- Sau khi tôi đến, tên kia liền đi vân du rồi.

- Con mẹ nó chứ.

- Cao thủ tôi quen ở Ma Đô chỉ có anh thôi.

Hiểu Minh có chút xấu hổ nói.

- Được rồi, anh có biện pháp gì đối phó nữ quỷ kia không?

Diệp Hạo nghĩ một chút rồi hỏi.

Sở dĩ Diệp Hạo đồng ý là vì muốn thử xem Thiên Lôi Quyết của mình mạnh bao nhiêu?

- Tôi dự định sẽ do anh chặn nữ quỷ, tôi tìm cơ hội dùng bùa Trấn Quỷ trấn cô ta.

- Tôi muốn biết bùa Trấn Quỷ của anh có tác dụng không?

- Bùa Trấn Quỷ này do sư phó truyền cho tôi đó, cứ tin tôi.

- Vậy đi thôi!

Diệp Hạo đi theo Hiểu Minh tiến về phía trước.

Đi khoảng chừng 5 phút, Diệp Hạo thấy một thiếu nữ mặc áo lụa mỏng bay lơ lửng giữa không trung.

Dáng người uyển chuyển, dung nhan tuyệt thế, thiếu nữ không trang điểm nhưng đẹp khuynh thành, trong ký ức của Diệp Hạo không có người phụ nữ nào có thể so sánh được với cô nàng trước mắt, người phụ nữ này giống như Tiên Tử trong tranh, đẹp như trăng rằm.

- Ra tay.

Hiểu Minh trầm giọng nói.

- Đừng động.

Diệp Hạo từ chối.

- Làm gì thế?

Hiểu Minh khẽ giật mình nói.

- Người ta xinh đẹp như vậy, anh nhẫn tâm mạnh tay bẻ hoa sao?

Diệp Hạo chỉ chỉ nữ quỷ.

- Tướng mạo nữ quỷ đều do biến ảo mà ra, anh thật sự cho rằng tướng mạo thật của cô ta như thế à?

Hiểu Minh đầy khinh bỉ nhìn Diệp Hạo.

- Tôi bảo này, Đạo Tâm anh cần vững chắc một chút.

- Tên nhóc anh được đó, mới không được bao lâu đã học được thói khinh bỉ người khác.

Diệp Hạo cốc vào đầu Hiểu Minh một cái rồi bay lên trời.

Cao thủ tiến vào cảnh giới Tiên Thiên có thể dùng Chân Khí ngưng lại trong không khí một thời gian.

Mà Diệp ca chúng ta đã tiến vào cảnh giới này, nên có thể dễ dàng ngự không một thời gian

Lúc Diệp Hạo xuất hiện bên cạnh nữ quỷ, hắn giơ tay ra khóa xương bả vai cô ta.

Đôi mắt thiếu nữ nhìn Diệp Hạo, sau đó, có một lực lượng tinh thần vô hình tập trung về phía hắn.

Hiện giờ, tay Diệp Hạo không thể động, miệng không thể nói.

Cứ trôi nổi giữa không trung đối diện với nữ quỷ như vậy.

Hiểu Minh thấy cảnh như thế, trong mắt tràn đầy sùng bái.

- Diệp huynh, tu vi Võ Đạo của anh cao như vậy!

Hiểu Minh cao giọng nói.

Có thể đứng trong không trung thời gian dài, tu vi của Diệp Hạo có thể thấp sao?

Diệp Hạo lại có cảm giác khóc không ra nước mắt, tên Hiểu Minh này cũng quá không đáng tin rồi!

Với thực lực của nữ quỷ này, cho dù tu vi Diệp Hạo mạnh gấp 10 lần hiện tại chạy đến đây cũng làm đồ ăn cho người ta mà thôi!

- Diệp huynh, anh mau ra tay bắt cô ta đi!

Hiểu Minh thấy Diệp Hạo bất động một lúc liền quát, sau khi không nghe Diệp Hạo trả lời, tiểu đạo sĩ mới nghĩ đến gì đó, ánh mắt anh ta nhìn Diệp Hạo càng nóng hơn.

- Không ngờ hai người tiến hành đối kháng tinh thần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK