Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
----------------------
Tại sao Lâm Nhu Nhi có thể liên lạc với tu si nhưng bên cạnh cô lại có hai hộ vệ Tiên Thiên Cảnh?
Chuyện này không hợp lý a!
- Lâm Nhu Nhi không thể có quan hệ với tu sĩ được, người có thể phải là người đứng sau lưng cô ta.
- Lâm Nhu Nhi chỉ là người làm công cho ông chủ đứng phía sau, tu sĩ đâu có quan tâm sống chết của cô ta chứ?
- Tôi nghe nói tu sĩ không màn thế sự.
- Nếu nói như vậy thì Lâm Nhu Nhi là Hổ Già rụng hết răng à?
- Dù cho rụng hết răng người ta vẫn là Hổ.
- Năm nay Lâm Nhu Nhi cũng đã hai mươi lăm tuổi rồi, ở độ tuổi này không phải nên lập gia đình rồi sao?
- Tại sao? Cố ý?
- Chẳng lẽ cậu không hiểu?
Chu Bá Đạt lườm những thanh niên gần đó, lắc đầu nói.
Lâm Nhu Nhi đâu dễ động đến như vậy?
Bởi vì đến bây giờ, không ai biết người đứng sau lưng cô là ai.
Thậm chí Chu gia sử dụng rất nhiều lực lượng vẫn không tra ra được.
- Lão gia, sắp đến lúc rồi.
Nhìn đồng hồ còn mười phút nữa đến lúc Chu Uyển Thanh thực hiện nghi thức đính hôn, quản gia lên hỏi thăm.
Ông ta không hiểu, tại sao gần đến giờ rồi mà lão gia vẫn còn đứng đây?
Chu Ba Đạt duỗi dài cổ nhìn về phía xa, nhìn thấy người kia còn chưa xuất hiện, nói với quản gia:
- Khi nào Diệp Hạo đến, ông phải lập tức báo cho tôi biết.
- Diệp Hạo?
Quản Gia giật mình.
- Ừm, Diệp Hạo.
Chu Bá Đạt trầm giọng nói:
- Tôi nói cho ông biết, không có khách quý nào tôn quý bằng Diệp Hạo, hiểu chưa?
Quản Gia giật mình.
Cái gì?
Không ai quan trọng hơn Diệp Hạo hả?
Nói đùa gì vậy?
Nếu không phải nhìn thấy nét mặt nghiêm túc của Chu Bá Đạt, Quản Gia sẽ nghĩ ông bị điên.
Nhưng ông ta vẫn nghiêm túc đáp:
- Tôi hiểu rồi.
- Tuyệt đối không được quên.
Chu Bá Đạt lại dặn dò rồi vội vàng đi đến hội trường.
Người khác không rõ nhưng Chu Bá Đạt rất rõ ràng thân phận của Diệp Hạo.
Người này ngay cả Âm Quân Địa Phủ cũng có thể mời đến thì có việc gì không làm được nữa?
Ông ta biết chỉ cần có quan hệ tốt với Diệp Hạo, không ai dám đụng đến Chu gia nữa.
Bên trong hội trường, tiếng người ồn ào, khách quý tốp năm tốp ba trò chuyện với nhau.
Nhưng Lâm Nhu Nhi thì ngoại lệ.
Chúng tinh phủng nguyệt.
Chưa nói tướng mạo cô như thế nào, chỉ riêng tài sản trong tay cô thì không ai không muốn rồi.
Lúc này, một thanh niên vẻ ngoài xấu xí đi nhanh về phía Lâm Nhu Nhi.
- Đẩy cái gì?
Một đệ tử thế gia bị đẩy ra khó chịu nói.
- Biến.
Thanh niên kia lạnh lùng lườm đệ tử thế gia một cái, đệ tử thế gia kia như bị sét đánh toàn thân run rẩy.
Võ sĩ!
Chỉ có võ sĩ mới có thể dùng ánh mắt làm bị thương tâm thần bản thân được.
Thấy vậy, đệ tử thế gia này không dám nhiều lời ngoan ngoãn tránh ra một bên.
Những đệ tử thế gia còn lại cũng rất thức thời tránh ra.
Thanh niên kia đi đến trước mặt Lâm Nhu Nhi nói:
- Lâm Nhu Nhi, làm vợ anh nhé.
Đơn giản!
Trực tiếp!
Thô bạo!
Toàn trường xôn xao!
Không ai ngờ võ sĩ này tỏ tình Lâm Nhu Nhi trước mặt mọi người.
- Xin lỗi.
Lâm Nhu Nhi không chần chờ đã từ chối.
- Có lẽ em chưa biết anh là ai?
Thanh niên càng nhìn Lâm Nhu Nhi càng yêu thích.
Nhưng khi hắn chuẩn bị khoe khoang bản thân thì Lâm Nhu Nhi trực tiếp nói:
- Tôi vừa từ chối anh chưa đủ dứt khoát hả? Nếu anh muốn nghe lại lần nữa thì tôi không ngại nói tiếp đâu, tôi không có hứng thú với anh.
- Cô.
Sắc mặt thanh niên kia cứng đờ, sau đó, trong mắt hắn lóe lên vẻ tàn khốc:
- Lâm Nhu Nhi, được Thác Bạt Khởi tôi coi trọng là phúc khí của cô, nói lời không tốt thì cô không có tư cách từ chối.
- Anh…
Lâm Nhu Nhi không ngờ Thác Bạt Khởi dám uy hiếp bản thân trước mặt mọi người.
- Anh muốn ép buộc tôi?
Lan Nhi đứng cách đó không xa vội chạy đến chắn trước mặt Lâm Nhu Nhi nói.
- Cút sang một bên.
Thác Bạt Khởi lạnh lùng nhìn Lan Nhi quát lớn:
- Chỉ mới đến Tiên Thiên Cảnh mà cũng dám kêu gào trước mặt tôi?
Thác Bạt Khởi vừa nói xong Lan Nhi đã kêu lên một tiếng, lảo đảo lùi lại suýt chút nữa ngã quỵ.
- Chuyện này Võ Điện các người mặc kệ hả?
Trịnh Vô Uyên nhìn thoáng qua Lục Công bên cạnh nói.
Lục Công hơi trầm ngâm rồi cũng đi ra.
- Thác Bạt Khởi, cậu muốn làm gì?
Lục Công quát lớn.
- Còn tưởng là ai? Hóa ra là cậu à?
Thác Bạt Khởi liếc nhìn Lục Công nói:
- Lão Tử làm việc gì không tới lượt cậu xen vào.
- Cậu.
- Cậu cậu cái gì?
Thác Bạt Khởi cười lạnh nói:
- Tuy lão tử yếu hơn cậu một chút nhưng đừng quên thúc thúc tôi chính là Trưởng Lão Võ Điện, nếu cậu còn dám nói một câu nữa, cậu có tin tên mình bị gạch khỏi Võ Điện hay không?
Lục Công vùng vậy một hồi, trầm giọng nói:
- Thác Bạt Khởi, phía sau Lâm Nhu Nhi có tu sĩ, cậu không sợ rước họa vào thân hả?
- Tu sĩ cao cao tại thượng sao có thể quản những chuyện thế tục như này?
Thác Bạt Khởi cười nói:
- Nếu tu sĩ quan tâm đến sống chết của Lâm Nhu Nhi thì sẽ đến một tên hộ vệ cũng không phái đến bảo vệ cô ta chứ?
Lục Công khỏi nói.
Chu Bá Đạt vừa đứng lên giải quyết chuyện này nhưng Quản Gia vội vả chạy tới, nói gì đó bên tai ông ta, Chu Bá Đạt vội đứng lên chạy lại cửa ra vào.
- Có chuyện gì vậy?
- Chẳng lẽ có nhân vật lớn đến hả?
- Nhất định nhân vật lớn rồi, nếu không Chu Bá Đạt sẽ không như vậy đâu.
- Nhưng nhân vật lớn thế nào đáng giá Chu Bá Đạt đối đãi như vậy?
Rất nhiều khách quý nghi ngờ, những sau đó, sắc mặt bọn họ lập tức chấn kinh, bởi vì họ thấy có một thanh niên đi vào cùng với Chu Bá Đạt.
Hầu hết bọn họ đều biết thanh niên này.
Diệp Hạo.
Diệp Hạo chỉ là một Trung Tướng Quân Đội.
Quân hàm này không tính là gì.
Ở đây có rất nhiều người đạt đến quân hàm này a.
Nhưng bọn họ còn kinh ngạc hơn khi thấy Chu Bá Đạt đi phía sau nửa bước so với Diệp Hạo.
Nửa bước này có ý nghĩa gì?
Chuyện này nói rõ địa vị của Diệp Hạo trên ông ta.
Có khả năng không?
Những quyền quý này không chú ý đến mười thanh niên nam nữ khi nhìn thấy Diệp Hạo toàn bộ kinh ngạc đứng dậy.
Mười thanh niên này đề là học sinh tốt nghiệp từ Đông Phương Võ Giáo.
Sao bọn họ không biết Diệp Hạo là Đặc Sứ đại nhân của Đông Phương Võ Giáo được chứ?
Nhưng bọn họ không dám tiết lộ thân phận của Diệp Hạo trước mặt mọi người.
Bởi vì trường học đã quy định, không cho phép tiết lộ thân phận Đặc Sứ.
- Diệp Hạo.
Lâm Nhu Nhi nhìn thấy Diệp Hạo đến, hai mắt bắt đầu đỏ lên.
Ánh mắt Diệp Hạo nhìn lên người Lâm Nhu Nhi.
Cô đang khóc nức nở, chuyện này rõ ràng bị oan ức rất lớn.
Diệp Hạo nhanh chân đi về phía cô.
Khi đi tới bên cạnh Lâm Nhu Nhi, hỏi:
- Chuyện gì xảy ra?
Lâm Nhu Nhi vừa muốn há mồm nhưng nước mắt không ngừng chảy xuống.
Nhìn cơ thể mềm mại của cô thỉnh thoảng run rẩy, sắc mặt Diệp Hạo âm trầm.
- Lan Nhi, cô nói đi.
- Hắn ép buộc tiểu thư gả cho hắn, tiểu thư không đồng ý, hắn lập tức định động thủ.
Lan Nhi chỉ Thác Bạt Khở, kể lại cho Diệp Hạo nghe.