Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
----------------------
- Đoán mò thôi.
Diệp Hạo lườm Qua Ngũ một cái đáp.
Qua Ngũ sao có thể tin đây?
Bất quá Diệp Hạo không nói, hắn cũng không dám hỏi.
- Diệp Công Tử, ván này đặt cái gì?
Sau khi tên chia bài buông chung xuống, Qua Ngũ hỏi.
- Vẫn bảy điểm.
Diệp Hạo thản nhiên nói.
Qua Ngũ dùng toàn bộ Tiên Thạch đặt vào số bảy.
Những Tu Sĩ xung quanh bàn thấy Qua Ngũ cược thì nhao nhao đặt theo.
Sắc mặt tên chia bài không khỏi thay đổi.
Hắn đương nhiên biết rõ con số trong chung là bao nhiêu?
Mà khi hắn mở chung lên, ba con xúc xắc trong chung vô hình động một cái.
Sau khi tên chia bày nhìn thấy thì lộ ra vẻ không thể tưởng tượng nổi.
- Bảy.
- Thực sự là bảy.
- Hắn thực sự quá thần rồi.
- Vừa rồi ta đã kêu ngươi đặt nhưng ngươi không nghe theo, bây giờ thì hồi hận chưa hả?
- Gấp 6 lần a, hôm nay ta gỡ vốn thua rồi.
Tên chia bài trầm ngâm một cái liền nói với mọi người.
- Tiên thạch trên bàn không đủ chung cho các vị, ta đi lấy thêm một ít đến.
Nói đi lấy nhưng thực ra hắn đi lên lầu hai.
Một Hắc Y Lão Giả trên lầu hai đã sớm chú ý Diệp Hạo cùng Qua Ngũ.
Trước đó hắn không có xuất thủ vì muốn nhìn ra Diệp Hạo làm sao nhìn thấy xúc xắc trong chung.
- Ta tự mình đến lắc thôi.
Hắc Y Lão Giả trầm ngâm một cái nói.
Khi Hắc Y Lão Giả xuất hiện, đưa đến rất nhiều tiếng bất mãn từ khách đổ.
- Có ý gì?
- Tại sao lại đổi người?
- Các ngươi thua không nổi nữa rồi sao?
Trên mặt Hắc Y Lão Giả mang theo nhàn nhạt tiếu dung.
- Vừa rồi Mã Chấp Sự có việc ra ngoài một chuyến, Tiên Thạch chung cho các vị đây.
Hắc Y Lão Giả là một cường giả Tiên Chủ Cảnh.
Nhưng nơi này lại không thể biểu lộ thân phận của bản thân, càng không thể vận dụng thực lực bản thân để uy hiếp, nếu không thì đừng hòng kinh doanh sòng bạc nữa.
Những đổ khách này làm sao không biết trong đó có mờ ám, bất quá dù biết thì như thế nào?
Chỉ cần không phát hiện được thì không thể làm gì người ta cả.
Hắc Y Lão Giả cầm chung lắc nhẹ ba cái rồi để xuống.
- Có thể đặt cược.
Ánh mắt Qua Ngũ không khỏi nhìn về phía Diệp Hạo.
Diệp Hạo bất động mà truyền âm đến.
- Ba.
Sắc mặt Qua Ngũ hơi biến đổi.
Cái điểm ba này hình sẽ nhân 32 lần.
Bây giờ nếu hắn thắng ván này sẽ có gần 200 vạn Hạ Phẩm Tiên Thạch.
Lúc đó đừng nói có thể trả nợ đánh bạc mà ngay cả vợ của hắn đang trong Hồng Lâu cũng có thể chuộc về.
Hắc Y Lão Giả nhìn thấy Qua Ngũ đặt số ba, thần sắc hơi biến đổi.
Về phần đổ khách trên bàn lại lộ ra vẻ chần chờ.
Số ba này có tỉ lệ đặt cược lớn nhưng xác suất ra quá nhỏ.
Bất quá vẫn có mấy người lớn mật đặt theo Qua Ngũ.
Thần sắc của Hắc Y Lão Giả không động mà mở chung ra.
Trong nháy mắt đó con ngươi của Lão không khỏi co lại.
Ba cái xúc xắc trên bàn đều là số một.
- Không có khả năng.
Vừa rồi hắn cố tình lay động xúc xắc để nó thành số 2 ~ 3 ~ 4, thế nhưng bây giờ lại thành thế này?
- Ha ha, ba điểm.
- Thực sự ba điểm kìa.
- 32 lần.
- Phát cmn rồi.
- Do các ngươi không đặt theo lần này hối hận rồi?
Hắc Y Lão Giả nhìn Diệp Hạo một cái truyền âm nói.
- Thấy tốt thì cứ lấy.
- Tốt.
Diệp Hạo gật đầu.
Nhìn trong Túi Càn Khôn có hơn 200 vạn Hạ Phẩm Tiên Thạch cả người Qua Ngũ đều hừng hực lên.
Những Tiên Thạch này nhiều lắm.
Nhiều đến nỗi hắn không tưởng tượng được.
- Công Tử, ván này đặt cái gì?
Qua Ngũ nhìn thấy Hắc Y Lão Giả buông chung xuống liền hỏi.
- Ăn còn chưa đủ nhiều à?
Diệp Hạo nhìn Qua Ngũ nói.
Qua Ngũ sợ hãi đến giật mình.
Lúc này hắn mới ý thức được bản thân vừa mới trầm mê vào đánh bạc lần nữa.
- Nếu ngươi tiếp tục đánh cược thì ngươi nghĩ mình có thể rời khỏi sòng bạc này sao?
Diệp Hạo bình tĩnh nói.
Qua Ngũ như người vừa mới tỉnh mộng.
- Đa tạ Công Tử nhắc nhở.
- Đi trả tiền nợ đánh bạc của ngươi đi.
Diệp Hạo thản nhiên nói.
Qua Ngũ vội vàng đi tìm tên Tu Sĩ phụ trách cho vay kia.
- Chỗ này có 32 vạn 4300 Tiên Thạch.
Qua Ngũ đưa đến một cái Túi Càn Khôn nói.
Tu Sĩ kia nhìn lướt qua trong mắt lộ vẻ chấn kinh.
Hắn không nghĩ Qua Ngũ thật sự kiếm được nhiều Tiên Thạch như vậy.
Chợt tròng mắt hắn chuyển một cái nói.
- Ai nói cho ngươi là 32 vạn 4300 Tiên Thạch?
- Chẳng lẽ không phải sao?
- Dựa theo quy định thì hôm nay ngươi tới là 32 vạn 4300 Tiên Thạch, nhưng chúng ta ước định là giờ Tý, ngươi nhìn xem hiện tại giờ gì rồi.
- Ngươi - - ngươi rõ ràng nói đêm hôm nay mà.
- Ta có nói sao?
- Ngươi…
- Làm sao? Muốn động thủ?
Tu sĩ kia cười lạnh quát.
- Vậy ngươi còn muốn bao nhiêu?
Qua Ngũ đè xuống cơn giận trong lòng hỏi.
- Tăng gấp đôi.
Tu Sĩ kia nhìn Qua Ngũ nói.
- Lại lấy ra thêm 32 vạn 4300 Tiên Thạch, chuyện này coi như xong.
- Làm sao tăng gấp đôi được?
Qua Ngũ làm sao không biết tên này giở công phu sư tử ngoạm.
- Ta nói tăng gấp đôi là tăng gấp đôi.
Tu Sĩ kia ngông cuồng nói ra.
Ba!
Tu Sĩ kia bụm mặt giận dữ nhìn thân ảnh đang đứng trước mặt mình.
- Ngươi lại dám đánh ta?
Ba!
Hắn lại bị đánh thêm một bạt tay, cái bạt tay này còn mạnh hơn so với cái trước đó làm cho răng của hắn cũng bị đánh bay mất hai chiếc.
- Nói thêm câu nữa thử xem?
Diệp Hạo nhìn Tu Sĩ kia lạnh lùng nói.
Lúc này năm sáu tên tay chân đã bao vây Diệp Hạo lại.
- Dám đánh người của chúng ta, xem ra ngươi không muốn sống nữa.
Tên đầu lĩnh của đám tay chân kia dữ tợn nhìn Diệp Hạo quát lớn.
- Vạn Lợi Đổ Trường nếu dám động đến Diệp Công Tử, Chính Nghỉa Minh bọn ta nhất định sẽ san bằng sòng bạc các ngươi.
Đúng lúc này một thân ảnh như mộng xuất hiện bên trong đại sảnh.
- Người nào dám phách lối như thế?
- Phía sau Vạn Lợi Đỗ Trường là Đỗ Gia a!
- Hoàng Hoàng Nhi.
Phượng Các Hoàng Hoàng Nhi thật sự có tư cách này nha.
- Thanh niên này là ai?
- Diệp Công Tử? Chẳng lẽ vị này là Thiên Kiêu đã xông qua Tầng Thứ Chín của Kiếm Tháp?
- Rất có thể.
Hắc Y Lão Giả đang chần chờ định tiến lên thì một bóng người xinh đẹp lại xuất hiện bên trong đại sảnh.
- Người nào dám gây thù cùng Diệp Công Tử, kẻ đó cũng là địch của Tô gia ta.
Tô Tiểu Tiểu!
Hắc Y Lão Giả nhìn thấy Tô Tiểu Tiểu thì toàn thân chấn động.
Tô Tiểu Tiểu là ai?
Đại Tiểu Thư của Thượng Cổ Luyện Đan Thế Gia a!
Dù sao Tô gia tại Trung Ương Thành cũng là một Đại Thế Lực.
Hoàng Nhi kinh nghi nhìn Tô Tiểu Tiểu một cái nói.
- Tô tiểu thư, ngươi quen biết Diệp Hạo?
- Quen biết a, chúng ta là bằng hữu mà.
Tô Tiểu Tiểu cười cười đáp.
Tô Tiểu Tiểu, tướng mạo xuất chúng, tự nhiên mà hào phóng, Luyện Đan Thuật cực kì xuất sắc.
Người theo đuổi Tô Tiểu Tiểu trong Trung Ương Thành không ít hơn Hoàng Hoàng Nhi đâu.
- Ai là bằng hữu của cô?
Diệp Hạo trở mặt hỏi lại.
- Uy, có lầm hay không? Ta đang giải vây cho ngươi đấy?
Tô Tiểu Tiểu trừng mắt nhìn Diệp Hạo, cả giận quát.
- Ta cần ngươi giải vây à?
- Ngươi đừng quấy rối nữa, được không?
Diệp Hạo không nhìn Tô Tiểu Tiểu mà nói.
Hoàng Hoàng Nhi chạy đến còn có thể hiểu được, dù sao hắn và nàng cũng có quen biết.
Nhưng Tô Tiểu Tiểu tới đây rõ ràng chỉ vì Hỏa Diễm Thảo trong tay hắn.