Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
-----------------------------------------------------
Đường Phiên Phiên nghi ngờ cũng hợp tình hợp lý.
Nếu Diệp Hạo có thể tùy tiện lấy ra 3000 vạn, sao không mua nhà ở Ma Đô luôn cho rồi, còn đi thuê phòng trọ làm gì?
- Hai ngày trước tôi có hố một tên, tên kia đưa cho tôi một chuỗi ngọc trai phương Đông.
- Ngọc trai phương Đông?
Hai mắt Đường Phiên Phiên sáng lên.
- Cho tôi xem với.
Diệp Hạo đứng dậy lấy chuỗi ngọc trai ra.
- Ngọc trai thật đẹp.
Trong mắt Đường Phiên Phiên lộ vẻ mê ly.
- Nếu cô thích thì lấy.
Diệp Hạo cười nói.
Khuôn mặt Đường Phiên Phiên không khỏi đỏ bừng, chuỗi ngọc trai có giá trị 3000 vạn đó!
Diệp Hạo không cần suy nghĩ đã đưa cho mình, sao cô nàng không suy nghĩ lung tung được?
- Thứ này quá quý trọng.
Đường Phiên Phiên vội vàng cất nó vào hộp.
- Hai ngày nữa, tôi sẽ giao chuỗi ngọc trai phương Đông này cho phòng đấu giá.
Diệp Hạo nói khẽ.
- Bởi vậy, bây giờ cô có thể bắt tay vào chuẩn bị làm APP rồi!
- Cậu tin tưởng tôi vậy à?
Đường Phiên Phiên trầm ngâm một chút rồi chăm chú nhìn Diệp Hạo hỏi.
- Ừm.
- Tôi sẽ không phụ sự kỳ vọng của cậu.
Đường Phiên Phiên nghiêm túc hứa hẹn.
- Đừng tạo áp lực quá lớn cho mình.
Diệp Hạo nói đến đây, lấy điện thoại gọi cho Thái Sử Hưu.
- Có chuyện cần anh giúp đỡ.
Diệp Hạo đi thẳng vào vấn đề.
- Giữa anh em chúng ta có việc cứ nói thẳng.
Thái Sử Hưu nghe Diệp Hạo nói có việc, hai mắt sáng lên.
Thực lực Diệp Hạo rất mạnh, tiểu đội Chu Tước đều muốn cậu ta gia nhập, nhưng Diệp Hạo đã liên tục từ chối họ hai lần.
- Anh biết làm APP không?
- Biết!
- Tôi cần kỹ sư IT đứng đầu.
- Ca đây, không cần chạy tìm nơi đâu mắc công!
Không biết vì sao, Diệp Hạo chả tin lời tên này chút nào.
- Tử Thần và Ninh Huyên thì sao?
- Tử Thần là hacker đứng đầu quốc tế, Ninh Huyên là cố vấn tình báo của cục an toàn quốc gia.
- Giỏi như vậy?
- Nếu không thì sao?
- Tôi muốn thiết kế một cái APP, có hứng thú giúp đỡ hay không?
- Giúp đỡ thoải mái.
- Ý của tôi là đến công ty tôi làm.
- Chuyện này…?
Thái Sử Hưu chần chừ.
- Công ty sẽ cho anh tiền lương hài lòng.
- Chuyện này… Diệp Hạo… tiền lương chúng tôi không thấp đâu.
Thái Sử Hưu cảm thấy cần phải nói chuyện này ra.
- Công ty khác trả cho anh bao nhiêu?
- Tháng trước Microsoft mời tôi 350 vạn.
- Tôi trả anh 500 vạn.
Diệp Hạo trầm ngâm một chút rồi ra giá.
Thái Sử Hưu giật mình.
- Anh trai à, cậu chắc chứ?
Giá trị bản thân Thái Sử Hưu cũng gần 300 vạn, sở dĩ Microsoft ra giá 350 vạn là vì yêu cầu hắn qua Mỹ làm việc luôn.
Không thể không nói, 500 vạn của Diệp Hạo đả động con ma mê tiền của hắn.
Vấn đề ở đây là Diệp Hạo có thể lấy ra được 500 vạn sao?
- Mấy chuyện này không thể nói đùa nha!
Diệp Hạo cười nói.
- Thế này, mai anh đến Ma Đô đi, chúng ta gặp mặt nói chuyện.
- Được.
Sau khi tắt máy, Diệp Hạo nhìn Đường Phiên Phiên.
- Ngày mai cô và Thái Sử Hưu nói chuyện một phen.
- Thái Sử Hưu?
- Chị quen à?
- Kỹ sư IT đứng đầu nước ta đó, tôi thấy được tài liệu anh ta trong kho số liệu.
- Nói như vậy, tài năng anh ta sẽ không có vấn đề?
- Tuyệt đối không có vấn đề!
Đường Phiên Phiên kích động.
- Thái Sử Hưu chắc chắn quen biết rộng hơn chúng ta, mời nhân tài máy tính như anh ấy có thể tiết kiệm không ít nhân vật lực.
- Ừm, chuyện này cô xem rồi làm đi.
Diệp Hạo khẽ gật đầu.
Về phần tài chính, Diệp Hạo chuẩn bị giao chuỗi ngọc trai phương Đông cho Lâm Nhu Nhi đi đấu giá, nhà họ Lâm rất biết làm ăn trong phương diện này.
Hai vấn đề đều được giải quyết, Diệp Hạo nhìn Đường Phiên Phiên đang hưng phấn:
- Cô muốn ngủ chưa?
- Bây giờ tôi không ngủ được!
Đường Phiên Phiên có thể ngủ lúc này mới lạ.
- Vậy tôi đọc sách tiếp đây.
Diệp Hạo muốn nhanh chóng đọc cho xong quyển Đông y bách khoa toàn thư.
- Ừm.
Trong đầu Đường Phiên Phiên giờ đang tràn đầy kế hoạch về công ty, cô nghĩ đi nghĩ lại, không còn tâm trí đâu mà ngủ với mơ.
Sau khi thấy cô nàng mệt quá ngủ thiếp đi, Diệp Hạo nhanh chóng rút thanh đồng ra chủy thủ, hắn kích phát kiếm ý ẩn chứa bên trong chủ thủy để Mộng Ngạc không dám quấy rối nàng.
Đúng bảy giờ sáng hôm sau, Đường Phiên Phiên tỉnh lại.
Khi cô nhìn thấy Diệp Hạo ngồi bên cạnh mình, nhẹ giọng hỏi.
- Cậu không ngủ à?
- Vừa tu luyện vừa nghĩ ngơi.
Diệp Hạo cười lắc đầu.
- Cô nhìn tôi giống người buồn ngủ?
- Không lừa tôi chứ?
- Lừa cô chuyện này có lợi gì?
Diệp Hạo vươn người đứng dậy.
- À, nhớ kỹ tôi không phải người bình thường.
- Mà hình như tôi quên mất một chuyện nha.
Đường Phiên Phiên vỗ đầu.
- Chuyện gì?
- Tôi quên may hầu bao rồi.
- Vậy bây giờ may đi.
- Buổi sáng có tiết học nữa.
- Vậy xin nghỉ.
Diệp Hạo cười nói.
- 2 tiếng nữa Thái Sử Hưu sẽ xuống máy bay, đến lúc đó hai ta đi đón được không?
- Vậy cùng đi.
Đường Phiên Phiên trả lời.
Thái Sử Hưu liên quan đến việc xây dựng APP, bởi vậy Đường Phiên Phiên nhất định phải gặp một lần, hơn nữa, sau khi gặp mặt còn phải bàn bạc rất nhiều chi tiết, mà trên việc này, Diệp Hạo rất không đáng tin.
Diệp Hạo ra khỏi phòng đã không thấy Hiểu Minh, mà thấy đồ anh ta để lại đã biết, chắc tên này ra ngoài mua đồ.
Không bao lâu sau, tiểu đạo sĩ mang theo một con gà trống đi vào.
- Đạo huynh, gần đây có văn phòng tứ bảo nào không?
- Anh lên taxi nói với tài xế đến văn phòng tứ bảo Thành Nam trên đường Nhất Điều là được.
Đường Phiên Phiên đi từ nhà vệ sinh ra nói.
- Ừm, bây giờ tôi đến đó.
Hiểu Minh thuộc loại nói là làm luôn, anh ta nói đi thì đi liền.
- Đợi tôi…
Diệp Hạo đuổi theo.
- Tôi đi mua bữa sáng.
Đường Phiên Phiên hơi ảo não.
Sao mình lại quên mất chuyện bữa sáng nhỉ?
Lúc Diệp Hạo mua hai phần đồ ăn về, Đường Phiên Phiên đã may xong hai cái hầu bao.
- Cậu muốn cái nào?
Vẻ mặt Diệp Hạo kỳ lạ nhìn hai hầu bao một lát, chọn như thế nào đây?
Con mẹ nó, hai cái này là uyên ương nha!
Đường Phiên Phiên chớp chớp mắt hỏi.
- Sao thế?
- Không sao.
Trong lòng Diệp Hạo nghi ngờ nhưng vẫn chọn một cái, chẳng lẽ bà cô này không biết uyên ương sao?
Được rồi, dù cô ấy biết hay không, hắn chuẩn bị giả vờ câm điếc.
Lúc ăn được một nửa bữa sáng, di động Diệp Hạo vang lên.
- Chuyện gì thế?
Diệp Hạo thấy Viên Cao Tinh gọi, không khỏi kinh ngạc hỏi.
- Tôi bảo này Diệp Hạo, hôm nay cậu đừng đến tham gia huấn luyện quân sự.
- Sao thế?
- Mạnh Vĩnh Ngôn mang theo mười nam sinh chặn cậu đó.
- Mạnh Vĩnh Ngôn?
Trong mắt Diệp Hạo lóe lên tia lạnh lẽo.
- Tên này ỷ vào quan hệ với hội sinh viên, gióng trống khua chiêng chắn tại cửa lớn phòng ngủ chúng ta á.
Viên Cao Tinh nói đến đây, trong lòng có chút không thoải mái.
- Tôi biết rồi.
Diệp Hạo nói xong, tắt điện thoại.
- Mạnh Vĩnh Ngôn gây chuyện sao?
Vừa rồi Đường Phiên Phiên nghe Diệp Hạo nhắc tới ba chữ Mạnh Vĩnh Ngôn này.