Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
----------------------
Nên giao ra đồ có giá trị.
Câu nói này mang thâm ý sâu sắc.
Thanh Thiền hiểu được chẳng lẽ đám người còn lại không hiểu?
- Ta không hiểu ý của ngươi.
Mạc Ly trầm giọng nói.
- Nếu các ngươi muốn Kim Sinh Đan, chúng ta giao ra là được.
- Lời nói của ta còn không rõ ràng sao?
Tông Mặc lạnh lùng nói.
- Trên người Thanh Thiền khẳng định còn có tài nguyên của Thanh Bộ Lạc, giao toàn bộ tài nguyên của các ngươi ra, đương nhiên bao gồm cả Thanh Huyền Công.
Toàn thân Mạc Ly run lên.
Nàng lúc này mới hiểu tại sao Tông Mặc nói Tộc Trưởng Lam Bộ Lạc đồng ý, thì ra muốn cướp đoạt tài nguyên trên người họ.
- Nếu ta nói trên người của ta chỉ có 300 khối Trung Phẩm Linh Thạch, các ngươi tin không?
Thanh Thiền khổ sở nói.
Ban đầu đi tới Lam Bộ Lạc còn tưởng có thể tìm được nơi dừng chân.
Ai lại nghĩ sẽ nhảy vào hang hổ đây.
- Chẳng phải tìm kiếm sẽ biết sao.
Ánh mắt Lam Gia nóng bỏng nhìn dáng vẻ thướt tha của Thanh Thiền cười nói.
- Ngươi dám?
Mạc Ly vừa nói ra câu này thì cảm thấy một lực lượng kinh khủng gia tăng trên người mình, Mạc Ly há miệng phun ra một ngụm máu tươi thì ngã trên mặt đất.
- Mạt Ly.
Đôi mắt Lão Lang đỏ hồng hô.
- Còn dám ồn ào thì không phải chỉ trọng thương đơn giản như vậy đâu.
Tông Mặc hừ lạnh một tiếng quát lớn.
Trong lúc nhất thời, người Thanh Bộ Lạc câm như hến.
Mà lúc này tiếng mở cửa vang lên, sau đó một thanh niêm mặc kiếm bào đi vào.
- Thật nào nhiệt nha.
Diệp Hạo quét mắt bốn phía một cái nói.
- Ngươi là ai?
Lam Gia vừa mới nói câu này thì Tông Mặc trầm giọng nhắc nhở.
- Thiếu Tộc Trưởng, không được vô lễ.
Sắc mặt Lam Gia biến đổi.
Tông Mặc nói câu này mang theo cảnh cáo mãnh liệt.
Lam Gia làm sao không nghe ra.
- Không biết đạo hữu từ đâu đến.
Tông Mặc nhìn Diệp Hạo nghiêm túc nói.
Đạo hữu?
Cách xưng hô của Tông Mặc làm đám người Thanh Thiên hoảng sợ.
Câu này nói lên điều gì?
Cái này nói rõ Tông Mặc cho rằng Diệp Hạo có tu vi ngang ngửa với hắn.
- Đạo hữu?
Diệp Hạo cười tủm tỉm nói.
- Ngươi gọi ta là đạo hữu.
- Thế nào?
Tông Mặc có chút không rõ ràng lắm.
- Cái tên Trọng Kiếp Cảnh trong rừng trúc kia cũng không có tư cách trước mặt ta xưng hai chữ đạo hữu đâu?
Diệp Hạo không khách khí nói.
- Về phần ngươi, chỉ là một tên Nguyên Anh Lục Chuyển mà cũng dám cùng ta bình khởi bình tọa.
- Khẩu khí không nhỏ.
Sắc mặt Tông Mặc khó coi lên.
Tông Mặc chỉ nhìn không thấu tu vi của Diệp Hạo.
Nhưng không có nghĩa hắn sợ Diệp Hạo.
Dù sao nơi này cũng là đại bản doanh của Lam Bộ Lạc.
Diệp Hạo có mạnh hơn thì như thế nào?
- Vô tri.
- Ngươi.
- Cút xuống cho ta.
Diệp Hạo vừa dứt lời thì Tông Mặc như bị xét đánh rơi xuống đất trước thần sắc kinh khủng của Tu Sĩ nơi này.
Mạc Ly nhìn Tông Mặc lăn trên đất như chó chết thì trong mắt toát ra vẻ hoảng sợ.
Nàng ý thực được bản thân đã đánh giá thấp người trẻ tuổi này.
Tu vi của vị này tuyệt đối không phải Nguyên Anh Cảnh.
Ít nhất cũng phải đến Trọng Kiếp Cảnh nha.
Đối phương có thể ở cái tuổi tác này mà tu luyện tới Trọng Kiếp Cảnh, công pháp tu luyện khẳng định rất cao siêu, làm sao ngấp nghe Thanh Huyền Công của Thanh Bộ Lạc.
Bản thân mình lại lấy lòng tiểu nhân đo bụng quân tử rồi.
- Đại Trưởng Lão của Bộ Lạc ngươi bị đánh như vậy, ngươi còn tính trầm mặc đến chừng nào?
Diệp Hạo nhìn về phía rừng trúc thản nhiên nói.
Không người đáp lại.
- Coi lời nói của ta là gió thoảng qua tay sao?
Diệp Hạo nói đến đây, bàn tay đánh ra một trảo hướng về phía rừng trúc, sau một khắc, một thanh niên toàn thân máu tươi xuất hiện, khi hắn nhìn thấy Diệp Hạo, khuôn mặt lộ vẻ sợ hãi nói.
- Chuyện này không quan hệ với ta.
- Ta không hiểu ý của ngươi, cái gì mà không quan hệ với ngươi?
Diệp Hạo nhàn nhạt nhìn trung niên này nói.
- Ta bắt ngươi tới bởi vì ngươi đứng xa nhìn trộm làm ta cảm thấy khó chịu thôi.
- A.
Lam Hạc có cảm giác như rơi vào trong mộng.
Lý do này làm hắn đau cả người.
Nói đến đây Diệp Hạo nhìn về phía Thanh Thiền nói.
- Nha đầu, ta nhớ kỹ ngươi đã nói với ta Thất Đại Bộ Lạc không có cường giả Trọng Kiếp Cảnh?
- Ta - - ta.
Thanh Thiền không biết nên nói cái gì.
- Để ta đoán xem.
Diệp Hạo suy tư một lát nói.
- Ngươi sở dĩ nói như vậy với ta vì cố ý cho ta cảm giác Thất Đại Bộ Lạc không có cao thủ, như vậy sẽ giảm bớt cảnh giác của ta đối với các ngươi, có phải không?
Thanh Thiền trừng lớn hai mắt.
Nàng không nghĩ Diệp Hạo lại đoán trúng tư tâm của mình.
- Ngươi làm vậy cũng vì lo lắng ta ngấp nghé Thanh Huyền Công của Thanh Bộ lạc các ngươi, nhỉ?
- Ngươi làm sao biết rõ?
- Chỉ cần ta muốn biết thì bất quá cần một ý nghĩ thôi.
Diệp Hạo thản nhiên nói.
- Còn nhớ ta nói với ngươi cái gì không? Công Pháp Trọng Kiếp Cảnh tại Tu Đạo Giới phân Tam Lục Cửu Đẳng, mà Thanh Huyền Công của Thanh Bộ Lạc các ngươi thuộc loại hạ đẳng nhất, loại công pháp này dù ngươi cho ta xem, ta cũng không hứng thú.
Thân thể mềm mại của Thanh Huyền run lên.
Nàng ý thức được cái mà bản thân coi như Trân Bảo thì không là thứ gì đối với người ta cả.
- Ngươi rốt cụ là ai?
Lam Hạc nhìn Diệp Hạo nói.
- Thương Lan Đại Lục làm sao xuất hiện cường giả trẻ tuổi như thế được.
- Ai nói với ngươi ta đến từ Thương Lan Đại Lục.
Diệp Hạo cười tủm tỉm trả lời.
- Cái gì?
Lam Hạc giật mình nói.
- Ba ngày trước Thập Đại Chân Tiên của Yêu Tộc đã xuất lĩnh hơn vạn quân tinh nhuệ tiến về Đại Lục của ta.
Diệp Hạo quét mắt toàn trường một cái nói.
- Trong đó đầu lĩnh là hai vị Lão Tổ của Hỏa Diễm Sư Nhất Tộc cùng Thiên Mục Ưng Nhất Tộc.
Toàn trường xôn xao!
- Ta có thể hỏi một chút hai vị Lão Tổ bây giờ ra sao không?
- Chết.
Diệp Hạo bình tĩnh đáp.
- Làm sao có thể?
Trên mặt Lam Hạc lộ ra thần sắc không tưởng tượng nổi.
- Lão Tổ của Hỏa Diễm Sư Nhất Tộc có tu vi Chân Tiên hậu kỳ nha.
- Vậy thì thế nào?
Diệp Hạo lườm Lam Hạc một cái nói.
- Hôm nay phe của ta đã chém giết Huyễn Ảnh Báo, Tam Nhãn Kim Tước, Bích Hải Long, Thông Thiên Thử tứ đại Chân Tiên, hiện tại Đại Quân Nhân Tộc đang tiến về 16 trụ sở của các Chân Tiên còn lại, nhổ tận gốc Thế Lực của bọn họ kia kìa.
Diệp Hạo nói ra làm mọi người triệt để kinh ngạc.
- Nhổ tận gốc 16 Thế Lực của các Đại Chân Tiên?
Phải biết Chân Tiên của toàn bộ Thương Lan Đại Lục không đến con số 30, mà hiện tại đã bị chết đi một nửa.
Lúc Diệp Hạo nói đến đây, một thân ảnh nhuốm máu từ nơi xa chạy đến.
- Tộc Trưởng, Ba vạn đại quân của Yêu Tộc đã bao vây Lam Bộ Lạc của chúng ta.
Thân ảnh này nói xong mới phát hiện Tộc Trưởng co quắp ngồi trên mặt đất.
- Xảy ra chuyện gì?
Lam Hạc hơi trầm ngâm liền nói.
- Ngươi cũng không hy vong chết chung với Lam Bộ Lạc ta chứ?
- Ngươi chỉ 3 vạn đại quân bên ngoài sao?
Diệp Hạo nói đến đây thì bàn tay hướng về phía bên ngoài vẫy một cái, tiếp theo toàn trường kinh ngạc phát hiện 3 vạn đại quân đều bị giam cầm bên trên đám người Lam Hạc.