Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
----------------------------------
Lão già cười rồi nói tiếp.
- Mời tiểu thư đưa tay phải ra.
Chu Uyển Thanh vươn bàn tay trắng như ngọc của mình ra.
Lão già kia chỉ vào một đường chỉ tay của cô nói:
- Chỉ tay này nói lên con đường tình ái của cô.
- Như thế nào?
Ông ta nhíu mày nói:
- Con đường tình ái của cô…?
- Có gì xin đại sư cứ nói thẳng.
Chu Uyển Thanh ý thức được con đường tình ái của mình không tốt.
- Chỉ tay này nói lên cô sẽ cả đời không lấy chồng.
- Không thể nào?
Chu Uyển Thanh giật mình.
Sao bản thân lại không lấy chồng được?
Cho dù Gia tộc an bài hay do bản thân tự lựa chọn thì cũng không có lý do mà?
Lão già này chỉ một đường chỉ tay khác, nói:
- Đường này nói lên con đường phúc lộc của cô, nhìn qua đường chỉ tay này tôi thấy gia đình cô không phải giàu có bình thường, cả đời này tôi chưa từng thấy đường chỉ tay phúc lộc như thế này bao giờ, vì thế tôi suy đoán cô xuất thân từ Đại thế gia.
- Còn đường này thì sao?
Lão già này xem bói vẫn rất đáng tin, chỉ riêng đường phúc lộc thì ông ta đã đoán rất chính xác.
Ông lão chỉ vào đường chỉ tay còn lại, nói:
- Đường chỉ tay này là tuổi thọ, cái này… cái này…
Lão già nhìn một chút rồi trong mắt chợt như hiểu rõ điều gì:
- Tôi cuối cùng đã biết vì sao cô không lấy chồng rồi.
- Tại sao?
Chu Uyển Thanh vội vàng hỏi.
Nếu nói không tò mò thì chính cô cũng không tin.
Lão già này lại im lặng.
- Có chuyện gì mong đại sư nói thẳng.
Lão già này tiếc nuối nhìn khắp khuôn mặt Chu Uyển Thanh, sau đó ông ta lấy trong ngực ra ba ngàn nhân dân tệ:
- Trả lại cho cô.
Chu Uyển Thanh kinh ngạc nói:
- Đại Sư làm vậy là có ý gì?
- Tôi không tính quẻ này cho cô đâu.
Lão già nói xong ra hiệu Chu Uyển Thanh nhận lại tiền.
- Vẫn mong đại sư nói rõ.
Nhưng cô lại không muốn số tiền này.
Lúc này, Diệp Hạo thuận tay cầm lấy:
- Đại Sư cho cô thì cô cứ nhận đi là được.
- Thế nhưng mà…?
Chu Uyển Thanh muốn nói gì nhưng bị Diệp Hạo cắt ngang:
- Đi qua bên kia dạo đi.
- Tiểu tử, tôi khuyên cậu nên trả lại tiền cho cô gái này đi.
Lão già thấy Diệp Hạo nhận lấy ba ngàn đó trầm ngâm rồi nói.
- Chuyện này không cần ông quản.
Diệp Hạo không để ý nói.
- Cái tên tiểu tử này, không biết tôi đang cứu cậu hả?
Lão già thấy Diệp Hạo không nghe tức giận giậm chân nói:
- Chúng tôi làm nghề này có một quy định đó là không nhận tiền của người chết. Cô gái này một thời ba khắc nữa sẽ chết, bây giờ cậu cầm tiền của cô ấy sẽ gặp vận rủi a.
- Im miệng.
Diệp Hạo trừng mắt nói.
- Ông nói cái gì?
Chu Uyển Thanh như bị sét đánh, cô kinh ngạc nhìn lão già nói:
- Ông nói tôi một thời ba khắc nữa… sẽ chết hả?
Lão già này cười khổ nói:
- Vừa rồi, tôi xem cô có con đường phúc lộc tuyệt thế, nhưng phúc lộc này đến năm hai mươi hai tuổi thừ ngừng, đồng thời, sự nghiệp của cô năm hai mươi hai tuổi cũng ngừng, lại thêm cô không có chồng, vì vậy tôi suy đoán trong tháng này cô sẽ chết.
- Nhưng mà khi tôi còn bé, có đại sư đã tính qua nói tôi sẽ sống đến tám mươi chín tuổi mà.
- Phúc lộc thọ của con người không ngừng thay đổi, con đường sinh mệnh của cô biểu hiện tám mươi chín năm, nhưng trên thực tế năm này cô bị vận hạn của mình làm khó, vì vậy dù con đường sinh mệnh của cô có dài thì cũng không có giá trị.
Lão già này cũng không cố kỵ gì toàn bộ nói hết ra.
Trái tim Chu Uyển Thanh nhảy ầm lên, đồng thời nhớ tới cái gì.
Cô nhìn chằm chằm Diệp Hạo hỏi:
- Có phải tối hôm qua anh đã nhìn ra tối sẽ chết không?
Diệp Hạo không nói gì.
Lão già kia giật mình nói:
- Chẳng lẽ vị tiểu hữu này cũng biết Quái Tượng Chi Thuật sao? Quẻ tượng của tiểu thư này nếu không phải cao thủ thì tính không ra a.
- Được, ông cũng chuẩn bị thật tốt cho bảy mươi hai năm kiếp số của mình đi a?
Diệp Hạo lườm ông lão nói:
- Khả năng ông có thể vượt qua gần như bằng không.
- Cậu có thể nhìn ra kiếp số của tôi à?
Lão già này mở to hai mắt, mặt mũi tràn đầy không thể tin nổi:
- Sư phụ của tôi cũng phải phỏng đoán nhiều lần mới nhìn ra.
- Tôi còn có thể xem thấu tương lai quá khứ của ông nữa.
Diệp Hạo tức giận nói:
- Đời trước, ông là một con Xuyên Sơn Giáp, bởi vì đào hang cứu được hai người bị chôn dưới đá nên tích đức, kiếp này Âm Quân mới cho phép ông chuyển thế làm người.
- Nhưng mà cả đời này của ông sẽ bị phá hủy, bởi vì ông đã tiết lộ quá nhiều Thiên Cơ, cho nên đời này ông đã định sẽ phải cô độc, đến Địa Phủ Âm Quân còn bị hỏi tội.
Diệp Hạo nói làm lão già biến sắc:
- Cậu nói bậy gì vậy?
- Nói bậy à?
Diệp Hạo cười nói:
- Ông muốn tôi dẫn ông đến Địa Phủ dạo một chuyến không?
Lão già kia không hứng thú tán gẫu với Diệp Hạo nữa.
- Đi thôi.
Diệp Hạo vừa nói xong, lão già và Chu Uyển Thanh hoảng sợ nhìn bốn phía xung quanh.
Đây là một thế giới vô tận âm u.
Khí tức băng lãnh giống như đao cắt trên người.
- Diệp Hạo, đây là đâu vậy?
Chu Uyển Thanh ôm tay Diệp Hạo hỏi.
- Địa Phủ.
Đến đây, khí huyết trong người Diệp Hạo kịch liệt quay cuồng.
Lão già kia nghe thấy Địa Phủ đã bị dọa sợ.
- Ca ơi, cậu đừng nói đùa được không?
- Tôi còn chưa biết tên của ông đây?
Diệp Hạo nhìn lão già nói.
- Lão phu Phương Kiến.
- Phương Kiến a, đợi chút nữa tôi dẫn ông đi gặp Âm Quân được không?
- Âm Quân?
- Ông có thể gọi Diêm Vương cũng được.
Trong lúc Phương Kiến đang kinh ngạc thì một giọng nói lãnh lẽo vang lên.
- Ai dám tự tiện xông vào Địa Phủ?
Phương Kiến và Chu Uyển Thanh kinh ngạc nhìn một người mặc áo trắng, trên người mang theo dây xích, khuôn mặt dữ tợn đang đứng giữa không trung.
- Ông là Âm Quân ở đây?
Diệp Hạo hỏi.
- Câu muốn gặp đại nhân Âm Quân của chúng tôi?
Âm Soa kia nghi ngờ nhìn Diệp Hạo nói.
Âm Soa này có tu vi Kim Đan Kỳ.
Nhưng hắn vẫn thấy to lớn uy hiếp từ trên người Diệp Hạo.
- Ừm.
Diệp Hạo gật đầu.
- Vậy mời cậu đi theo tôi.
Âm Soa chần chờ một chút ròi nói.
- Chúng ta đi thôi.
Diệp Hạo vừa nói xong, Chu Uyển Thanh và Phương Kiến kinh ngạc phát hiện cơ thể mình bị một lực lượng vô hình nâng lên, sau đó, họ thấy mình đang lướt với tốc độ nhanh như chớp theo hướng Âm Soa kia.
- Diệp Hạo, chúng ta đến Địa Phủ làm gì vậy?
Chu Uyển Thanh giật tay áo Diệp Hạo hỏi.
- Đợi lát nữa cô sẽ biết.
Diệp Hạo nhìn Chu Uyển Thanh nói.
Cô ta cũng không hỏi lại nữa.
Nữa khắc đồng hồ sau, đám người Diệp Hạo nhìn thấy một tòa thành trì to lớn.
Chiều rộng hơn trăm cây số.
Phía trên tường thành có những Tướng Sĩ mặc Khải Giáp lạnh lùng tuần tra.
Bây giờ, Phương Kiến và Chu Uyển Thanh mới thật sự tin rằng mình đang ở Địa Phủ.
Bởi vì trên trái đất không có tòa thành trì nào to lớn như vậy cả.
Trong lúc Diệp Hạo đang từ từ lại gần, một Tướng Quân cưỡi ngựa chiến, trên tay cầm Phương Thiên Họa Kích. Chiến mã dưới khố hắn giống như cưỡi mây vội vã chạy nhanh về phía họ.