Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
----------------------
- Tình huống như thế này thì Diệp Hiệu Trưởng có đến cũng không giữ được vị trí của bản thân.
- Ngươi nói cái gì?
- Ngươi đừng trừng mắt với ta như vây, Diệp Hiệu Trưởng hơn nửa năm không đến trường, tu vi của hắn tăng lên khẳng định có hạn. Ngươi cảm thấy có thể là đối thủ của hai vị Phó Hiệu Trưởng kìa à? Ngoài ra còn có Trương Tử Long, Mạnh Trạch Thành, Mạc Tĩnh Viễn cạnh tranh nữa nha.
Không thể không nói Diệp Hạo vẫn có số người ủng hộ lớn.
Mà những người ủng hộ này đang lo lắng cho Diệp Hạo thì một thân ảnh thản nhiên đi lên đài cao.
- Diệp Hiệu Trưởng.
- Diệp Hiệu Trưởng đến thật rồi.
- Diệp Hiệu Trưởng, ta muốn sinh con cho ngài.
Số lớn học sinh kích động reo hò về phía Diệp Hạo.
Nhìn thấy cảnh này bất luận Cổ Hiền hay Thiều Hoa đều hiện lên vẻ mặt âm trầm.
Bởi vì cho tới bây giờ bọn họ cũng chưa từng được tung hô như thế.
Diệp Hạo mỉm cười phất tay chào những học sinh này.
Đến đài cao Diệp Hạo cười nhàn nhạt nói.
- Hôm nay ta đến Đông Phương Võ Giáo chủ yếu có hai chuyện, thứ nhất muốn nhìn dáng vẻ đáng yêu của mọi người, hiện tại tu vi của mọi người đều tăng lên, ta rất vui mừng, điều này chứng minh cao tầng tuyển Thiều Hoa làm hiệu trưởng là một quyết định đúng đắn.
Thiều Hoa nghe vậy thì hồ nghi.
Diệp Hạo muốn làm cái gì?
Người này trước nay hành động đều không theo lẽ thường mà đoán được.
- Chuyện thứ hai, ta muốn từ chức Đệ Nhất Phó Hiệu Trưởng.
Câu nói này của Diệp Hạo làm người nghe kinh ngạc, ai cũng không nghĩ Diệp Hạo sẽ từ đi chức Đệ Nhất Phó Hiệu Trưởng trước mặt mọi người.
- Không được a, Diệp Hiệu Trưởng.
- Diệp Hiệu Trưởng, ngài không thể làm như vậy.
- Diệp Hiệu Trưởng, ngài đi rồi thì sau này chúng tôi làm sao bây giờ?
Học sinh Võ Giáo lớn tiếng hô lên.
Trương Lan lộ ra vẻ kinh ngạc sau đó thì lộ vẻ cảm động.
Người khác không biết tại sao Diệp Hạo từ chức nhưng Trương Lan làm sao không biết?
Diệp Hạo rõ ràng đang trải đường cho nàng đi.
Nếu Trương Lan giành lấy được chức vị Đệ Nhất Phó Hiệu Trưởng từ tay Diệp Hạo thì sẽ gây thù oán với rất nhiều học sinh.
Nhưng nếu nàng đoạt được từ tay Cổ Hiền thì lại là chuyện khác.
- Diệp Hiệu Trưởng.
Sắc mặt Cổ Hiền không vui nói.
- Ngài từ chức lúc này có vẻ không tốt a.
- Ta muốn từ chức hay không ông không có tư cách quản.
Diệp Hạo nhìn Cổ Hiền lạnh lùng nói.
- Ta từ chức chỉ cho các ngươi một cơ hội, các ngươi đồng ý thì đồng ý mà không đồng ý cũng phải đồng ý.
Cổ Hiền còn đang định nói gì thì Tiết Hàn đã chen ngang.
- Tất nhiên nếu Diệp Hiệu Trưởng muốn giữ lấy thể diện mà rút lui, chúng ta cũng thuận nước đẩy thuyền a!
Thiều Hoa nhìn Diệp Hạo nói.
- Cậu đã báo chuyện này lên trên chưa?
- Dù sao chút nữa cũng tuyển cử, lúc đó báo luôn một thể cũng được.
- Tất nhiên nếu như vậy thì Cổ Hiền sẽ tạm thay thế Đệ Nhất Phó Hiệu Trưởng, Tiết Hàn tạm thay thế Đệ Nhị Phó Hiệu Trưởng, Âu Dương Hoa là Đệ Tam Phó Hiệu Trưởng còn Trương Tử Long tạm thay làm Đệ Tứ Phó Hiệu Trưởng.
Thiều Hoa suy nghĩ một chút rồi nói.
- Cổ Hiền và Tiết Hàn đều không nói gì.
Dù sao chức vị này cũng chỉ tạm thời, chuyện sau đó còn phải xem thực lực ai cao để quyết định.
- Kỳ thật trước nay ta luôn che dấu thân phận, ý thức của mọi người sớm đã bị ta lừa gạt.
Diệp Hạo nhìn thầy trò toàn trường cười nói.
Ngay khi mọi người đang kinh ngạc thì Diệp Hạo đã thu hồi Thần Thông ếch ngồi đáy giếng.
- Diệp Hạo.
- Trời ạ.
- Diệp Hiệu Trưởng tại sao lại biến thành Diệp Hạo rồi.
- Không phải Diệp Hiệu Trưởng biến thành Diệp Hạo, mà Diệp Hiệu Trưởng trước nay chính là Diệp Hạo. Không nghe nói Diệp Hạo đã sớm lừa gạt ý thức chúng ta sao?
Bên trong đám người đến từ Đại Học Hải Nam, Văn Tâm nhìn Diệp Hạo, hai con mắt đã ươn ướt.
Trước đó nàng còn cảm thấy Diệp Hạo nói sẽ đến gặp mình chỉ lừa gạt thôi.
Hiện tại anh ấy đến thật rồi.
Diệp Hạo nhìn thoáng qua mọi người, sau đó đi đến khu vực cho các Đạo Sư, Đan Lôi vội vàng dứng đậy nhường ra vị trí của mình.
- Tiền bối, mời ngài ngồi.
Diệp Hạo nhìn Đan Lôi nói.
- Tu vi của ngươi cũng không tăng lên bao nhiêu nha.
Đan Lôi chỉ ngây ngốc cười.
- Nếu Thiều Hoa đã mặc kệ ngươi, thì sau này ngươi đi theo Trương Lan đi.
Diệp Hạo thản nhiên nói.
- Cái gì?
Đan Lôi khẽ giật mình.
Diệp Hạo lại cười không nói.
Thiều Hoa trên đài cao nói một đống quy tắc tuyển cử nhiệm kỳ mới.
Bất luận một vị Đạo Sư nào cũng có tư cách ứng cử.
- Tốt, bây giờ mời những Đạo Sư muốn tranh cử lên đài đi.
Thiều Hoa vừa nói xong, một thanh niên tóc tím đi đến sân khấu đầu tiên.
- Trương Tử Long.
- Người được Thiều Hiệu Trưởng nâng đỡ.
- Trương Tử Long có hy vọng rất lớn trở thành lãnh đạo của trường.
- Không phải có hi vọng rất lớn mà chắc chắn 100% Trương Tử Long sẽ trở thành lãnh đạo của trường.
- Tại sao lại nói như vậy.
- Diệp Hiệu Trưởng đã từ chức, Âu Dương Hiệu Trưởng bị loại cũng trong dự liệu, nói cách khác có hai danh ngạch, ngươi cảm thấy Trương Tử Long sẽ không lấy được một cái sao?
- Đừng xem thường Mạc Tĩnh Viễn.
- Đây cũng là một kỳ tài của thời đại a, tư chất của Mạc Tĩnh Viễn dù mạnh, nhưng vẫn có chút chênh lệnh khi so sánh với Trương Tử Long cùng Mạnh Trạch Thành.
Trương Tử Long xác thực có thể xưng rồng trong loài người.
Gần 28 tuổi đã tu luyện đến Võ Đạo Cực Hạn trung kỳ, chỉ cách lãnh đạo trường một bước thôi.
Tướng mạo đường đường, tuấn tú thẳng tắp.
Trương Tử Long cất bước ánh mắt sáng quắc nhìn Thiều Hoa.
Ánh lên vẻ tràn đầy ái mộ.
Việc này toàn trường ai cũng biết rõ.
Bởi vì Trương Tử Long từng nhiều lần biểu lộ cõi lòng với Thiều Hoa.
Đáng tiếc lần nào cũng bị Thiều Hoa vô tình cự tuyệt.
Mà sau Trương Tử Long thì Mạnh Trạch Thành cũng lên sân khấu, so sánh với Trương Tử Long anh tuấn thì Mạnh Trạch Thành có chút phổ thông, bất quá cũng không ai xem thường vẻ phổ thông ấy của hắn.
Ở trường học Mạnh Trạch Thành có một danh xưng.
Độc Xà!
Danh xưng này có quan hệ với Công Pháp mà hắn tu luyện.
Ám Sát!
Đứng sóng vai cùng Mạch Trạch Thành còn có một thanh niên, thanh niên này long hành hổ bộ bên trong con ngươi toát ra tia sáng.
Mạc Tĩnh Viễn.
Người này không phụ thuộc vào bất kì quyền quý nào mà chỉ dựa vào tư chất bản thân gắng gượng leo đến Võ Đạo Cực Hạn trung kỳ.
Phải biết những Đạo Sư lớn tuổi cũng không đến dược cảnh giới này.
Sau khi ba vị này đi đến đài cao thì không một Đạo Sư nào bước lên nữa.
Tu vi mọi người đều bày trước mắt.
Những người có tu vi Võ Đạo Cực Hạn sơ kỳ cũng không dám lên tranh.
Ba vị này thì cũng chỉ tranh hai danh ngạch thôi.
- Không còn ai lên sao?
Thiều Hoa sớm đã biết sẽ không ai lên nhưng vẫn hỏi theo thông lệ.
- Còn.
Vượt quá dự đoán của Thiều Hoa một bóng người xinh đẹp đứng lên, dưới thần sắc kinh ngạc của toàn trường đi lên đài cao.