Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
----------------------
Ôn dưỡng Tiên Đan cũng không phức tạp bao nhiêu.
Chỉ cần làm theo từng bước trong đan quyết là được.
Vấn đề là không có đủ Linh Hồn Lực thì làm sao thi triển đan quyết a?
Bạch Thược ôn dưỡng Tiên Đan được một phần ba đoạn đường thì Thức Hải bỗng đau nhức, đây là biểu hiện cho việc Linh Hồn Lực cạn kiệt, sau một khắc Tiên Đan trong lò xuất hiện một vết rạn.
Vết rạn này xuất hiện làm sắc mặt Bạch Thược cuồng biến, nàng cố gắng tụ tập lại Linh Hồn Lực liên tục đánh ra đan quyết nhằm cứu vãn Tiên Đan sụp đổ.
Đáng tiếc viên Tiên Đan kia xuất hiện vết rạn ngày càng nhiều.
Cuối cùng bịch một tiếng vỡ nát trong Đan Lô.
- Sư phụ.
Bạch Thược nhìn Đan Triện mà rưng rưng nước mắt.
- Đợi đến khi tu vi của con có đột phá đến Thiên Tiên hậu kỳ lại đến chứng nhận a.
- Vâng.
Bạch Thược nhẹ gật đầu.
Sau khi Bạch Thược rời đi thì Đan Triện nhìn về phía Đan Không nói.
- Tại sao ngươi lại đến tìm ta?
- Còn không phải do việc của Diệp Hạo sao.
- Diệp Hạo thế nào?
Trong vòng mười ngày hắn đã học thuộc hết tất cả 10 vạn 8000 loại Dược Tài rồi.
- Cái gì?
Sắc mặt Đan Triện đại biến.
Không phải Đan Triện không biết thiên phú của Diệp Hạo, dù sao hắn cũng không nghĩ sẽ cao như vậy.
Cái này hoàn toàn không phù hợp với lẽ thường.
- Gọi Đan Thanh đến a.
Đan Triện vung tay lên đánh ra một cái Truyền Tấn Ngọc Phù.
Không bao lâu sau Đan Thanh chạy đến nơi này.
Khi Đan Thanh biết chuyện thì rơi vào trầm tư, thật lâu ánh mắt mới lóe lên nói.
- Thiên phú luyện đan của Diệp Hạo có lẽ không phải chỉ có Cửu Đẳng.
- Có ý tứ gì?
Đan Triện khẽ giật mình hỏi.
- Trắc thí thiên phú của Luyện Đan Đường chúng ta có tiêu chuẩn cao nhất là Tử Sắc Cửu Đẳng, mà khi Diệp Hạo trắc thí thì rất nhanh chóng đạt đến, các ngươi nói có phải thiên phú của hắn còn cao hơn không? Chỉ do khối Trắc Thí Thạch của Luyện Đan Đường chúng ta kiểm nghiệm không ra.
Đang Thanh cân nhắc ngôn ngữ nói.
- Có khả năng này.
Đan Không nghĩ một lát cũng trầm giọng nói.
- Bây giờ kết luận còn hơi sớm, sau đó còn có khống hỏa, phân đoạn Luyện Đan, đến lúc đó chúng ta có thể phỏng đoán thêm.
Đan Triện nói ra cái nhìn của mình.
- Có đạo lý.
Đan Thanh nói.
Dựa theo trí nhớ của Diệp Hạo thì không cần bao lâu sẽ ghi nhớ được Đan Phương, ta có nên đem trân tàng Đan Phương giao cho hắn không?
- Cho.
Đan Triện trả lời.
- Thư Tịch của Luyện Đan Đường toàn bộ đều tùy ý cho Diệp Hạo đọc.
Đan Thanh nghiêm mặt nói.
Kỳ thật Diệp Hạo không phải không thể dùng Thời Gian Chi Lực tu luyện, mà Thời Gian Chi Lực quý giá càng tiêu càng tốn, bởi vậy nếu không tất yếu Diệp Hạo sẽ không dùng.
Dù sao khi nghiên cứu điển tịch của Tam Đại Thái Thượng Trưởng Lão thì tu vi của hắn cũng không có rơi xuống.
Nếu không trong đó tu luyện nhanh hơn so với khi ở Tiên Cung nhiều.
Mà Điển Tịch của Luyện Đan Đường tùy ý cho Diệp Hạo nghiên cứu nên hắn điên cuồng mà hấp thu tri thức Đan Đạo.
Bất quá do trí nhớ Diệp Hạo quá kinh khủng.
Kẻ khác cần 10 hoặc trăm năm thì Diệp Hạo chỉ cần một tháng để nhớ kỹ tất cả.
- Muốn Luyện Đan cần cô đọng Đan Hỏa.
Đan Không là người phụ trách truyền thụ tri thức cho Diệp Hạo.
- Là như vậy hả?
Đan Không còn chưa kịp biểu diễn cho Diệp Hạo thấy thì trên tay Diệp Hạo đã xuất hiện một sợi Ngũ Sắc Hỏa Diễm, điều làm Đan Không chấn kinh là sợi Ngũ Sắc Hỏa Diễm này tựa hồ vô cùng cường đại.
- Ngươi ngưng tụ từ lúc nào?
Đan Không mở to hai mắt nhìn Diệp Hạo nói.
- Đệ Tử dựa theo ghi chép của Thư Tịch mà làm theo thôi.
Diệp Hạo nói khẽ.
- Ngươi.
Đan Không nghẹn họng nhìn trân trối.
- Đây là Hỏa Diễm gì?
- Bản Nguyên Hỏa Diễm.
- Bản Nguyên Hỏa Diễm?
Đan Không hít vào một ngụm khí lạnh.
- Ngươi làm sao có thể ngưng tụ ra Bản Nguyên Hỏa Diễm?
- Bởi vì Đệ Tử biết Hỏa Hệ Bản Nguyên Kiếm Quyết.
- Ngươi tên tiểu tử này.
Đan Không thật không biết nên nói gì.
Đan Hỏa càng cường đại thì Tiên Đan rèn luyện ra càng tốt.
Lúc đầu Đan Không còn muốn đưa cho Diệp Hạo Địa Tâm Viêm Hỏa.
Nhưng bây giờ thì không cần nữa.
Hỏa Diễm trong toàn bộ Tiên Vực có thể so sánh với Bản Nguyên Hỏa Diễm cũng không có mấy cái.
- Bây giờ ta dạy ngươi rèn luyện Dược Tài.
Đan Không nói đến đây thì dừng một cái nói.
- Bất quá có chuyện ta phải nói cho ngươi biết.
- Cái gì?
- Tiêu hao Dược Tài cần Điểm cống hiến.
Đan Không nhìn Diệp Hạo nói.
- Đệ Tử biết.
- Tại sao ngươi lại biết?
- Thứ nhất, Luyện Đan cũng không thể coi nhẹ tu vi Võ Đạo của bản thân, chỉ có tu vi càng cao thì mới có thể lấy được càng nhiều Điểm cống hiến, Dược Tài của Luyện Đan Đường cũng không phải cải trắng, nếu không cần tiêu hao Điểm cống hiến thì dù có bao nhiêu Dược Tài cũng không chịu nổi.
Đan Không hơi kinh ngạc nhìn Diệp Hạo.
- Không nghĩ đến ngươi có thể nhìn ra điểm này.
Diệp Hạo cười nói.
- Ở Hạ Giới Đệ Tử cũng là Tông Chủ của một Tông mà.
- Bất quá ta cho ngươi một cái đặc quyền, chính là nếu ngươi không có Điểm cống hiến thì có thể thiếu.
Đan Không cười nói.
- Trong tay Đệ Tử vẫn còn hơn hai mươi vạn Điểm cống hiến, cho nên việc Luyện Đan tạm thời không vấn đề gì.
- Nhiều như vậy?
- Có người đưa cho.
- Vậy thì không còn vần đề gì nữa.
Đan Không vừa nói vung tay lên bắt lấy một nhóm Dược Tài.
- Ngươi phải nhìn thật cẩn thận.
Bất luận tu hành hay Luyện Đan đều cần đến ngộ tính.
Người khác nhìn một cái thì có thể hiểu, còn bản thân lại cần mười ngày nửa tháng, cứ như thế thì làm sao có thể đuổi theo?
Diệp Hạo thuộc về loại ngộ tính kinh người, thủ pháp mà Đan Không biểu diễn chỉ cần nhìn một lần đã có thể hiểu bảy tám phần, mà khi biểu thị lần thứ hai thì đã học xong.
Thời gian cứ thế trôi qua từng ngày.
Khoảng 6 tháng từ khi bắt đầu học Đan Đạo, Diệp Hạo ngồi nghiêm chỉnh đem từng cái Dược Tài bỏ vào trong lò luyện một cách thuần thục.
Khi những Dược Tài này hóa thành chất lỏng thì Diệp Hạo bắt đầu rèn luyện tạp chất trong đó.
Khi tạp chất bị khu trừ hầu như không còn thì chất lỏng trong lò được đan quyết dẫn đắt dần dần Thành Đan, sau khi Thành Đan lại đến công đoạn ôn dưỡng.
Mà thần sắc Diệp Hạo lại rất nhẹ nhàng, giống như không phải đang rèn luyện Tiên Đan.
Nửa khắc đồng hồ sau Diệp Hạo ngừng động tác lại, lúc này hắn đưa tay mở ra Đan Lô trước mặt.
Trong lò có chín viên Tiên Đan đang tràn ngập đan hương, bên trên Tiên Đan còn có sắc thái như mộng ảo.
Đan Thanh vung tay lên bắt lấy chín viên Tiên Đan mà Diệp Hạo tới tay.
Sau một khắc trong mắt hắn toát ra sợ hãi lẫn vui mừng.
- Thiên Hồn Đan, hơn nữa còn là Nhất Phẩm Thiên Hồn Đan.
- Lại không có viên nào cực phẩm.
Diệp Hạo nhìn thoáng qua lại rất bất mãn.
- Tên tiểu tử nhà ngươi, cho rằng Cực Phẩm Thiên Hồn Đan dễ dàng luyện chế như vậy sao?
Đan Thanh cười ha ha nói.
- Giá trị của Cực Phẩm Thiên Hồn Đan còn cao hơn Nhất Phẩm mười lần a.
- Ngươi có biết mình lấy tu vi Thượng Tiên hậu kỳ luyện chế ra Thiên Cấp Đỉnh Cấp Tiên Đan cũng đã lập ra một kỷ lục mới tại Đông Tiên Điện rồi không?
Thiên Hồn Đan thực tế là Dưỡng Hồn Đan.
Khác biệt là Thiên Hồn Đan để cho tu sĩ Thiên Tiên Cảnh dùng.