Dịch: Vũ
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào
----------------------------------
- Diệp Hạo chữa bệnh từ thiện.
- Nam thần của tôi a.
- Tôi muốn đi Y Viện Nhân Dân Hai nhìn Oppa.
Fan hâm mộ của Diệp Hạo hiện giờ cũng đã đạt đến sáu ngàn vạn, con số này đã vượt qua bất kì một minh tinh nào.
Các công ty giải trí trong nước không chỉ một lần tìm Diệp Hạo, bọn họ rất rõ ràng tiềm lực của cậu. Nhưng cho dù công ty giải trí hay đài truyền hình mời, Diệp Hạo vẫn hờ hững.
Mà chuyện này vô tình nâng giá trị bản thân hắn lên.
Lúc Diệp Hạo đang chữa bệnh cho các bệnh nhân, một người đàn ông mặc quần áo công sở đi tới trước mặt hắn.
- Chào cậu.
Diệp Hạo nhìn người này một cái, hỏi lại:
- Chuyện gì?
- Tôi là Tổng giám độc của Tập Đoàn Giải Trí Ali.
Nói xong, ông đưa danh thiếp của mình cho Diệp Hạo.
- Nói ngắn gọn đi.
Diệp Hạo nhận lấy danh thiếp, nói:
- Đằng sau còn rất nhiều người đang chờ.
- Tập Đoàn GIải Trí Ali chúng tôi muốn mời cậu làm một hợp đồng quảng cáo.
Trương Thiếu Dương nhìn Diệp Hạo nói khẽ.
- Không hứng thú.
Diệp Hạo không chút suy nghĩ từ chối.
- Cậu còn chưa biết chúng tôi sẽ trả lương cho cậu bao nhiêu mà.
Trương Thiếu Dương vội vàng nói.
- Ông cảm thấy tôi là người thiếu tiền à?
Diệp Hạo trả lại danh thiếp cho ông ta:
- Tôi vừa chữa bệnh cho năm mươi tám bệnh nhân trong phòng chăm sóc đặc biệt, nếu tôi thu phí thì ít nhất cũng kiếm được một ngàn vạn không vấn đề gì à.
Lời nói của Diệp Hạo khiến Trương Thiếu Dương ngẩn người.
Lúc này, Trương Thiếu Dương mới ý thức được thân phận của Diệp Hạo a!
Còn nữa, Diệp Hạo ngầm nói rất rõ ràng.
Tập Đoàn Giải Trí Ali không mời nổi hắn.
Nếu Diệp Hạo muốn tiền, một ngày đừng nói hơn ngàn vạn, cho dù mấy trăm triệu cũng không phải không được.
Phải biết, người bị bệnh nặng trong nước có rất nhiều.
- Làm phiền rồi.
Trương Thiếu Dương cung kính nói xong lui ra.
Ông ta thật không dám nói năng bừa bãi trước mặt Diệp Hạo.
Thân phận của Diệp Thần Y rất lớn, bất kì cao tầng nào cũng phải khách khí nói chi ông.
Ai mà không bị bệnh đây?
Ai dám chắc chắn sau này không cầu Diệp Hạo chữa bệnh?
Diệp Hạo gật đầu, tiếp tục chữa bệnh cho người tiếp theo.
Hắn tiếp tục như vậy đến bảy giờ tối mới đứng lên.
- Hôm nay, giờ chữa bệnh từ thiện đến đây kết thúc.
Nghe thấy Diệp Hạo nói như vậy, những bệnh nhân xếp hàng dài phía sau lộ ra vẻ tiếc nuối.
Diệp Hạo nói với Viện trưởng mấy câu xong định lái xe rời đi.
- Diệp Hạo.
- Diệp Hạo, ở đây anh ơi.
- Diệp Hạo, em yêu anh.
Diệp Hạo vừa mới đi ra khỏi bệnh viện đã thấy hơn ngàn Fan hâm mộ đang tụ tập trước cửa.
Những người này nhìn thấy Diệp Hạo đi ra, hưng phấn hò hét.
Nếu không nhờ có những cảnh sát duy trì trật từ, đoán chứng họ đã sớm nhào đến đây rồi.
- Bây giờ mọi người về nhà, nhớ chú ý an toàn.
Diệp Hạo nhắc nhở bọn họ một câu. Sau đó, hắn đi tới bãi đỗ xe, lái xe trở về Đại Học Trung Y.
Diệp Hạo vừa đi tới cổng trường đã thấy Hứa Manh Manh đứng đợi trong gió rét.
Diệp Hạo bóp còi, Hứa Manh Manh lập tức chạy đến, cô mở cửa rồi ngồi nhanh vào ghế lái phụ.
- Lần sau, cô đừng đến sớm như vậy.
- Tôi cũng vừa mới đến thôi.
Hứa Manh Manh nói khẽ.
- Ai mà tin?
Diệp Hạo nắm nhẹ mũi Hứa Manh Manh quay đầu cô về phía mình, nói:
- Mũi cũng vì lạnh quá mà đỏ lên rồi nè, còn dám nói vừa mới đến?
- Hi hi, không phải vì tôi muốn hít thở không khí khác sao?
Bị Diệp Hạo vạch trần, Hứa Manh Manh rất không có ý tứ lấp liếm.
Diệp Hạo nhìn cô gái ngốc này, trong lòng cảm thấy thương tiếc.
Cho tới bây giờ, Hứa Manh Manh chưa từng bộc lộ rõ ràng cảm xúc của bản thân, nhiều nhất cô chỉ đứng xa nhìn hắn mà thôi.
- Có mang vé theo không?
Diệp Hạo đổi chủ đề hỏi.
- Trong túi tôi nè.
Hứa Manh Manh nói xong mở túi xách của mình ra, sau đó, cô cầm ra hai tấm vé vào cổng.
- Hàng ba ghế số chín, số mười.
Diệp Hạo nhìn chỗ ngồi, giật mình nói:
- Bao nhiêu tiền một vé vậy?
- Một vé hai nghìn năm trăm tệ.
Hứa Manh Manh nhẹ gật đầu nói.
- Không biết Trương Nhược Hàm có đáng giá này hay không đây?
- Chắc chắn đáng giá mà!
Hứa Manh Manh nói:
- Hai tấm vé này do tôi dùng giá cao mới mua được đấy.
- Được rồi, cô nói như vậy cũng làm tôi mong đợi.
- Đảm bảo anh sẽ thấy đáng giá.
Hứa Manh Manh cười nói.
Trương Nhược Hàm! Ngọc Nữ đời tiếp theo.
Xuất đạo chỉ mới được một năm đã thu được dang xưng này. Ngoại trừ vẻ đẹp như tiên nữ của mình, Trương Nhược Hàm còn có một tài năng riêng \.
- Trương tiểu thư.
Trương Nhược Hàm đang hóa trang trong phòng, một giọng nói lạ lẫm vang lên bên tai cô.
Khi cô quay người lại thấy một thanh niên mặc áo khoác màu đen đang đứng đó.
- Anh là…?
Trong mắt cô lộ vẻ nghi ngờ.
Đây là phòng hóa trang nha, không cho phép đàn ông vào đâu.
- Tôi xin tự giới thiệu một chút.
Thanh niên này nhìn Trương Nhược Hàm với ánh mắt nóng rực:
- Tôi tên Vi Đà.
- Vi Đà?
Cô nhìn trung niên đứng bên cạnh thanh niên.
Trung niên này là quản lý của cô trong buổi hòa nhạc tại Ma Đô tối nay.
- Vi gia Vi Đà.
Trung niên này nhấn mạnh một câu.
Sắc mặt Trương Nhược Hàm thay đổi.
Nhìn biểu hiện trung niên chứng tỏ, Vi gia này không đơn giản.
- Hoa này, tôi tặng cho cô.
Vi Đà nói xong cầm bỏ hoa đưa cho Trương Nhược Hàm.
Cô nhận lấy bó hóa, sau đó nói:
- Cảm ơn Vi công tử.
- Trương tiểu thư, buổi hòa nhạc kết thúc lúc mấy giờ vậy?
- Khoảng mười giờ.
- Vậy lúc đó tôi mời cô ăn tối a.
Vi Đà nói.
- Tôi có hẹn với bạn rồi.
Trương Nhược Hàm từ chối.
- Vậy thì cũng mời bạn của cô đến ăn chung luôn.
Vi Đà nhàn nhạt nói:
- Vậy đi, mười giờ tôi sẽ quay lại đây tìm cô.
Nói xong, hắn xoay người rời đi.
Lúc này, cô mới chú ý tới Vi Đà bị què một chân.
Đợi khi Vi Đà rời đi, người phụ trách mới đi vào phòng cô, nói:
- Thế lực Vi gia ở Ma Đô cực lớn, cho dù ba gia tộc lớn nhất cũng phải cho Vi gia ba phần mặt mũi.
- Còn nữa, Vi gia trong giới giải trí có căn cơ rất sâu, nếu cô đắc tội Vi công tử này, về sau sợ rằng nữa bước khó đi.
Trương Nhược Hàm rõ ràng người phụ trách đang cảnh cáo mình không được đắc tội Vi Đà.
- Tôi từ khi vào nghề này đến giờ chưa tiếp nhận lời mời của bất cứ ai.
Trương Nhước Hàm im lặng một chút nói tiếp:
- Nếu tôi phá vỡ quy củ này, sau này sẽ có càng nhiều xã giao hơn nữa.
- Nhưng mọi thứ đề có ngoại lệ.
Người phụ trách nghe cô nói vậy, cười khổ.
Ông ta cũng quá rõ tính cách của những Nhị thiếu gia này.
Nếu Trương Nhược Hàm không cho hắn mặt mũi, hắn không báo thù mới lạ.
- Nói sau đi.
Trương Nhược Hàm đổi chủ đề.
Người phụ trách nghe cô nói như vậy đã hiểu dù mình có nói gì nữa thì cô vẫn không nghe.
Lúc này, ông ta chỉ có thể hi vọng Vi Đà sẽ cố kỵ thân phận của cô mà thôi.
Nếu không, chỉ có trời mới biết việc gì sẽ xảy ra.