Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
----------------------------------
- Không hề dọa nha.
Ngoài dự đoán của Lãnh Tuyết Diệp Hạo nhẹ nhàng lắc đầu nói.
- Thiếu chút nữa em đã không thể trở về được rồi.
- Em đi chỗ nào vậy?
Lãnh Tuyết biến sắc nói.
- Một nơi mà cô không thể tưởng tượng được.
Diệp Hạo nói đến đây thì dời đề tài nói.
- Mà cô vẫn là chủ nhiệm của em chứ?
- Nói thật, nếu em không tới nữa thì tôi cũng không còn làm chủ nhiệm em nữa.
Lãnh Tuyết không khỏi nhớ tới gia tộc bức bách mà cười khổ nói.
- Cần em giúp một tay không?
Diệp Hạo hỏi.
Diệp Hạo để ý tới Lãnh Tuyết nhìn bản thân với thần sắc không biết nói cái gì.
- Cô muốn nói cái gì?
- Em không biết chuyện ở Ma Đô sao?
- Chuyện gì?
- Võ đạo thế gia Diệp gia đã công khai tuyên bố cậu không phải đệ tử Diệp gia.
- Hử?
- Thật ra rất nhiều thế gia đều muốn ra tay với cậu nhưng lại kiêng kị thân phận cậu nên không dám manh động.
- Chẳng lẽ hiện tại bọn hắn dám xuất thủ?
Diệp Hạo ha hả cười nói.
Cái khác không nói vẻn vẹn thân phận Tiên thiên cao thủ thôi cho dù ba đại gia tộc đỉnh cấp ở Ma Đô cũng không dám làm loạn.
- Dám.
Câu trả lời của Lãnh Tuyết khiến hai mắt Diệp Hạo trầm lại.
- Tôi biết tin võ đạo thế gia không còn ẩn núp nữa, bởi vậy dù Lãnh gia tôi cũng có Tiên thiên cao thủ tọa trấn.
Lãnh Tuyết trầm giọng nói.
- Ờ.
Lãnh Tuyết thấy Diệp Hạo trả lời không khỏi giật mình, chợt cô khuyên nhủ.
- Diệp Hạo, tôi biết rõ em cũng là Tiên thiên cao thủ, nhưng bây giờ cao thủ nhiều lắm, tôi khuyên em nên rời Ma Đô đi thì hơn.
- Cái này không quan trọng.
Diệp Hạo lại cười nói.
- Em không muốn trêu chọc những võ đạo thế gia này, không có nghĩa là em sợ họ.
- Diệp Hạo, em không biết các võ đạo thế gia này khinh khủng đến nhường nào đâu.
Lãnh Tuyết nhìn thấy Diệp Hạo không nghe lời khuyên nhủ vội nói.
- Trong mắt bọn họ Tiên thiên cao thủ cũng không tính là cái gì.
- Được rồi.
Diệp Hạo cắt dứt lời Lãnh Tuyết nói.
- Chuyện này em tự có kế hoạch.
Lấy tu vi Diệp Hạo hiện giờ làm sao cần quan tâm đến những võ đạo thế gia đây?
Bên trong võ đạo thế gia tu vi cao nhất cũng là Thiên nhân, mà Thiên nhân chỉ tương đương với tu sĩ Ích cốc cảnh.
Diệp Hạo không biết bên trong võ đạo thế gia có người vượt qua thiên nhân hay không nhưng dù có như vậy chẳng lẽ lại hơn được Diệp Hạo sao?
Nói đùa!
Diệp Hạo xuất hiện ở phòng học đưa đến từng đợt kinh hô.
- Diễn đàn nói thật
- Diệp Hạo thật sự đến trường rồi.
- Nếu vị này còn không đi học nữa, thì coi như năm nay cậu ấy không đạt tiêu chuẩn rồi.
Diệp Hạo cười cười ánh mắt rơi vào trên người Tiếu Lão Thực cùng Viên Cao Tinh cách đó không xa.
- Anh trai của tôi ơi, anh còn biết đường về à.
Tiếu Lão Thực nhìn Diệp Hạo nói.
- Sao? Nhớ ca à?
Diệp Hạo lại cười nói.
- Cậu nếu không đến nữa chắc hai chúng tôi đề chết đói mất.
Tiếu Lão Thực cười hắc hắc nói.
- Lại đi mát xa ôm?
Diệp Hạo khẽ giật mình hỏi lại.
- Anh trai… Đại gia a… người nói nhỏ chút.
Sắc mặt Tiếu Lão Thực biến đổi, vội vàng che miệng Diệp Hạo lại.
Trong mắt Diệp Hạo lộ vẻ khó hiểu hỏi.
- Chẳng lẽ tôi đoán sai?
- Không, không có.
Tiếu Lão Thực có chút nhăn nhó nói.
- Tiếu Lão Thực đã không có tiết chế, tới cậu cũng vậy sao.
Diệp Hạo nhìn thoáng qua Viên Cao Tinh nói.
- Ai, kì thật lần này cũng tại tôi.
Viên Cao Tinh dừng một cái nói.
- Năm trước không phải kiếm một món tiền lời lớn sao? Tôi suy nghĩ cuối cùng quyết định đi tới một nơi sa hoa.
- Đi đâu?
Diệp Hạo hỏi.
- Bách Hoa Cung.
Viên Cao Tinh nói khẽ.
- Bách Hoa Cung?
Diệp Hạo ngẩn người.
- Tại sao tôi chưa từng nghe qua nơi này?
- Bách Hoa Cung là một địa điểm ăn chơi mới thành lập, nhưng bây giờ cũng đã vang dội khắp Ma Đô.
Viên Cao Tinh nhìn Diệp Hạo nói.
- Kiểu ăn chơi như vậy ở Ma Đô không có 1000 cũng có 800, có thể thấy Bách Hoa Cung cũng có nét đặc điểm riêng khác biệt.
Diệp Hạo nghĩ xong rồi nói.
- Diệp Hạo, tôi cam đoan cậu chỉ cần đi một lần cũng sẽ thích chỗ đó.
Viên Cao Tinh nói đến đây khuôn mặt hướng lên.
- Mùi vị chỗ đó tuyệt không tả nỗi.
Ánh mắt Diệp Hạo không khỏi lườm một cái.
- Mấy người nói vậy tôi cũng muốn đến.
- Cùng đi, cùng đi.
Tiếu Lão Thực cười hắc hắc nói.
- Không cho đi.
Ngay lúc Tiếu Lão Thực vừa nói bên tai xuất hiện một âm thanh phẫn nộ, chợt Tiếu Lão Thực thấy một khuôn mặt tràn đầy sát khí của Trương Lan đang nhìn mình.
Tiếu Lão Thực không khỏi rụt cổ không dám nói gì.
Ai mà chả biết Trương Lan là một cô gái bạo lực chứ.
- Anh cùng tôi ra một chút.
- Đi thôi.
Diệp Hạo cùng Trương Lan sóng vai ra ngoài khiến rất nhiều nữ sinh trong lòng đều không thoải mái.
Nhưng vô luận dáng người hay tướng mạo các cô cũng không có ưu thế như Trương Lan.
Quan trọng nhất là Trương Lan theo đuổi rất chặt.
- Chuyện gì?
Ra khỏi phòng học Diệp Hạo hỏi.
- Bách Hoa Cung không đơn giản.
Trương Lan trầm giọng nói.
- Những ngày này tôi đều theo dõi Bách Hoa Cung.
- A.
Lông mày Diệp Hạo hơi nhướng lên hỏi.
- Bách Hoa Cung làm kinh động đến cục Võ Đạo sao?
- Tông môn Bách Hoa Cung trăm năm trước đã từng xuất hiện, lúc ấy đưa tới một trận gió tanh mưa bão, hai đại tông môn chính tà đều tổn thất không ít cao thủ.
Trương Lan nghiêm túc nói ra.
- Vậy sao.
Diệp Hạo không thèm để ý nói.
- Trương Sơ đâu?
- Trương cục trưởng ra nước ngoài rồi.
- Còn Thiều Hoa?
- Thiều Hoa đang tọa trấn ở Ma Đô.
- Được, chuyện này các cô cứ tự xem xét mà xử lý đi.
Hiện tại Diệp Hạo chỉ muốn hưởng thụ hồng trần một phen, việc đánh đánh giết giết Diệp Hạo không muốn trêu chọc nữa.
- Chuyện này anh không định hỏi gì sao?
Trương Lan hiếu kì nói.
- Không hứng thú.
Diệp Hạo lắc đầu nói.
- Còn nữa tối nay tôi sẽ đến đó một phen, mấy người muốn động thủ cũng đừng làm vào tối nay.
- Anh, anh thật sự muốn đi?
Trương Lan cắn bờ môi nói.
- Đúng vậy.
- Anh, anh như vậy sao có thể xứng đáng với Phiên Phiên chứ?
Trương Lan không có thân phận để yêu cầu Diệp Hạo làm điều gì cả, bởi vậy cô chỉ có thể lấy Phiên Phiên làm lá chắn.
- Phiên Phiên sẽ không để ý đâu.
Diệp Hạo ha ha cười nói.
- Tại sao?
- Cô không hiểu đâu.
Diệp Hạo liếc Trương Lan một cái rồi quay người trở về phòng học.
Đường Phiên Phiên làm sao có thể để ý đây?
Tu vi Diệp Hạo trước khi đại thành sẽ không được phá thân.
Trương Lan nhìn bóng lưng Diệp Hạo lẩm bẩm nói.
- Đường Phiên Phiên cũng quá rộng lượng a.
Lên lớp không được bao lâu Diệp Hạo phát hiện chả còn ý nghĩa gì nữa.
Bởi vì Diệp Hạo có cường đại kí ức cùng năng lực phân tích dù đề bài có khó và phức tạp đối với Diệp Hạo cũng không phải chuyện gì lớn.
- Đêm nay là Giáng sinh, tôi muốn cho các cậu một món quà.
Thầy giáo giải phẫu học giảng được một nửa rồi cười nói ra.
Ánh mắt toàn bộ học sinh đều tập trung trên người ông ta.
Thầy giáo giải phẫu học nhìn toàn lớp một cái nói.
- Lớp chúng ta sẽ chọn ra một nam sinh, nam sinh này rút phiếu ra một nữ sinh, hai người này sẽ được qua đêm trong phòng giải phẫu.
Mọi người đều kinh hãi.
Qua đêm tại phòng giải phẫu?
Đùa sao?
Những học sinh này không phải chưa bao giờ đi qua phòng giải phẫu, nhưng mỗi lần đi đều có cả lớp mới dám a.