- Kim Hạo là cao thủ 31 Chuyển, ngươi vũ nhục Kim Hạo, chính là vũ nhục ta.
Thanh niên vác Trúc Kiếm nhìn chằm chằm Diệp Hạo nói từng chữ từng chữ ra.
- Nếu ngươi đã cảm thấy ta vũ nhục ngươi, vậy ta trịnh trọng nói cho ngươi biết, ta vũ nhục ngươi thì sao, ngươi làm gì được ta?
Diệp Hạo chỉ thanh niên kia cười lạnh nói.
Cái gì là phách lối?
Đây chính là phách lối!
Cái gì là bá đạo?
Đây chính là bá đạo!
- Diệp Hạo - -.
Thanh niên vác Trúc Kiếm nhìn Diệp Hạo với đôi mắt lăng lệ sát cơ nói.
- Ngươi tốt nhất là cầu nguyện cho bản thân không gặp phải ta.
- Ta cũng nghĩ như vậy.
Diệp Hạo lườm thanh niên kia một cái liền thu hồi ánh mắt.
- Diệp Hạo, tên vác Trúc Kiếm kia gọi là Văn Trúc, từ lúc xuất thủ tới giờ chưa dùng tới kiếm.
Chung Thần Tú lo âu nói.
- Không sao.
Lúc này Hoàng Hoàng Nhi bình tĩnh nói.
- Dù cho Văn Trúc có cường đại thêm gấp 2 lần thì cũng không phải đối thủ của Diệp Hạo.
- Cái gì?
Chung Thần Tú bỗng nhiên mở to mắt nhìn.
- Chẳng lẽ - - chẳng lẽ - -?
Trái tim Chung Thần Tú đều chậm đi nửa nhịp.
Hoàng Hoàng Nhi khẳng định sẽ không nói đùa.
Vậy chỉ có một khả năng.
Diệp Hạo đạt đến 32 Chuyển.
Chỉ có đạt đến cảnh giới này thì Hoàng Hoàng Nhi mới nói như vây?
32 Chuyển a!
Chung Thần Tú biết rõ 32 Chuyển mang ý nghĩa gì?
Đây chứng tỏ Diệp Hạo có thể đi đến Tiên Tôn Đỉnh Phong trong tương lai.
Tiên Tôn Đỉnh Phong.
Tiên Vương không ra mặt thì ai dám tranh phong?
Càng không nói Diệp Hạo là một Trận Đạo Sư a.
- Ngươi cứ an tâm dưỡng thương.
Diệp Hạo không có trả lời Chung Thần Tú mà chậm rãi nói.
Trong mắt Chung Thần Tú lộ ra vẻ kích động. Diệp Hạo không có trả lời thẳng vấn đề này.
Thế nhưng cũng không hề phủ nhận lời nói của Chung Thần Tú.
Diệp Hạo vậy mà đạt đến 32 Chuyển?
Đến giờ Chung Thần Tú mới hiểu tại sao Hoàng Phủ Kiếm không quan tâm thân phận Tông Chủ mà khẩn cầu Diệp Hạo đừng đi.
Thiên Kiêu dạng này làm sao chèn ép được?
Nghĩ tới đây Chung Thần Tú hận không thể chém Chu Vô Địch thành muôn mảnh.
May mắn lúc trước Hoàng Phủ Kiếm kịp thời xử lí Chu Vô Địch, nếu không e rằng Diệp Hạo không nhìn Tông Môn nữa. Bởi vì một tên Chu Vô Địch mà tổn thất một Thiên Kiêu như Diệp Hạo, không nghi ngờ đối với Đông Tiên Điện là một mất mát lớn.
Sứ Giả Tiên Đình cho Thập Cường ba ngày nghỉ ngơi.
Thời gian ba ngày này thần sắc Diệp Hạo vẫn luôn rất bình tĩnh.
Hoàng Hoàng Nhi cũng là như thế.
Hoàng Hoàng Nhi biết trong 10 người còn lại sẽ có cao thủ 32 Chuyển, về phần có 33 Chuyển hay không thì không biết, mà một khi có 33 Chuyển xuất hiện thì Hoàng Hoàng Nhi sẽ lập tức nhận thua.
Vô Thượng Bảo Thể.
33 Chuyển căn bản không phải bản thân nàng có thể đối phó.
- Hôm nay sẽ tiến hành xếp hạng Thập Cường Đông Vực, để công bằng chế độ thi đấu tính điểm sẽ được áp dụng.
Sứ Giả Tiên Đình quét mắt toàn trường một cái nói.
- Các ngươi sẽ lần lượt giao thủ với chín người còn lại, thắng một trận được một điểm, hòa sẽ được 0 điểm mà thua sẽ bị trừ một điểm.
- Lấy điểm số chung cuộc để định thứ hạng.
- Trận đấu đầu tiên Diệp Hạo đối đầu Kim Hạo.
Sứ Giả Tiên Đình vừa nói xong Kim Hạo cùng Diệp Hạo đều ngẩn người.
Không ai nghĩ đến trận đầu tiên lại là bọn họ.
Kim Hạo đi đến Lôi Đài sau đó hài hước nhìn Diệp Hạo.
- Ta không nghĩ ngươi lại xui xẻo như vậy?
- Lời này nên để ta nói với ngươi.
Diệp Hạo bình tĩnh nói ra.
- Gian ngoan mất linh.
Kim Hạo vừa nói xong thì đỉnh đầu liền xuất hiện một con Hoàng Kim Sư Tử, con Hùng Sư to lớn này xuất hện làm khí tức của Kim Hạo tăng vọt.
- Hoàng Kim Sư Tử Vương?
Không nghĩ đến Kim Hạo lại có Thể Chất này?
- Xem ra vừa mới bắt đầu đã vận dụng thủ đoạn mạnh nhất a.
- Kim Hạo khinh thị Diệp Hạo như vậy thì hành động cũng phải đi đôi với lời nói a.
Tu vi của Kim Hạo đã đạt đến 31 Chuyển, mà khi hắn vận chuyển thể chất Hoàng Kim Sư Tử thì tu vi càng tới gần 32 Chuyển.
Hống!
Khi tu vi tích súc đến cực hạn Hoàng Kim Sư Tử Vương liền gầm thét về phía Diệp Hạo, sóng âm kinh khủng vang vọng toàn bộ thiên địa, lấy tốc độ kinh khủng đánh về phía Diệp Hạo.
Tâm thần Diệp Hạo khẽ động Ngũ Hành Kiếm liền xuất hiện trong tay, tiếp đó Diệp Hạo vươn ra một ngón ta nhẹ nhàng gảy lên Ngũ Hành Kiếm, một đạo kiếm vang tức khắc được sinh ra tràn ngập về bốn phía.
Kiếm vang này như quét lá mùa thu đánh tan sóng âm của Sư Tử Hống trong nháy mắt, tiếp đó kiếm vang càng thần tốc tiến về phía Kim Hạo, sau cùng xuyên qua Hoàng Kim Sư Tử trên đỉnh đầu Diệp Hạo.
Sắc mặt Kim Hạo trắng bệch vội vàng thôi động Sư Hống Công thêm lần nữa hòng phản kích.
Mà Diệp Hạo chỉ nhẹ nhàng búng ra một cái Kiếm Thể.
Lập tức phân cao thấp!
Kim Hạo ý thức được sóng âm không thể làm bị thương Diệp Hạo liền mang theo Chiến Kiếm phóng về phía Diệp Hạo, nhưng ngay lúc này dưới chân Kim Hạo lại xuất hiện từng cây Đằng Điều ngăn cản hắn.
- Phá cho ta.
Chiến Kiếm trong tay Kim Hạo chém đi.
Đằng Điều không ngừng bị chém vỡ nhưng lại có càng nhiều Đằng Điều mọc lên.
Kim Hạo không ngừng xuất thủ, Đằng Điều không ngừng mà sinh trưởng.
Thời gian dần trôi qua Kim Hạo phát hiện không gian của bản thân càng ngày càng bị thu hẹp, ngắn ngủi mấy giây mà hắn đã bị nhốt trong một cái lồng giam.
- Ta không tin Đằng Điều của ngươi không sợ Hỏa.
Kiếm quyết trong tay Kim Hạo lập tức biến đổi, chém ra Hỏa Điễm đầy trời.
Nhưng Kim Hạo lại kinh ngạc phát hiện Hỏa Điễm đầy trời này không thể đốt cháy được Đằng Điều.
- Không có khả năng.
Những Đằng Điều này sao có thể không sợ Hỏa được?
Kim Hạo không nghĩ ra mà Đằng Điều lại từng bước thu hẹp không gian đứng của hắn.
- Không nghĩ đến Mộc Chi Kiếm Ý của ngươi tinh thâm đến trình độ như thế?
Trong mắt Hứa Kiếm Nhất của Ngũ Hành Kiếm Tông lộ ra một tia chấn động.
Diệp Hạo cười cười.
Cũng không phải Mộc Chi Kiếm Ý của Diệp Hạo tinh thâm đến trình độ này?
Mà năm loại Kiếm ý Diệp Hạo đều tinh thâm như vậy.
Mắt thấy không gian đứng của bản thân chỉ còn lại một thước vuông, Kim Hạo ý thức được nếu hắn không nhận thua thì sẽ có khả năng vẫn lạc ở chỗ này.
- Ta - -.
Kim Hạo vừa nói ra được chữ này thì một cây Đằng Điều đã đâm xuyên đầu hắn từ phía sau.
Kim Hạo vẫn lạc.
Nhìn thấy cảnh này sắc mặt của Văn Trúc không khỏi thay đổi.
Diệp Hạo nhẹ nhàng giết Kim Hạo như vậy, chẳng phải cũng có thể dễ dàng giết hắn sao?
Văn Trúc mơ hồ hối hận việc mình đứng ra ba ngày trước.
- Cái tên tiểu tử ngươi.
Sứ Giả Tiên Đình nhìn Diệp Hạo bất đắc dĩ nói.
- Ta không giết hắn, hắn sẽ giết ta.
Diệp Hạo bình tĩnh nói.
- Ta không muốn lưu lại một địch nhân như thế cho mình.
- Đi nghĩ ngời đi, trận tranh tài thứ hai Hoàng Hoàng Nhi đấu Văn Trúc.
Sứ Giả Tiên Đình liền tuyên bố trận đầu tiếp theo.
Kim Hạo đi đến bước này nếu không vẫn lạc thì tương lai có thể vượt qua bản thân a.
Đáng tiếc là chết yểu.
Loại sự việc này hắn cũng đã chứng kiến rất nhiều.
Chỉ có Thiên Kiêu trưởng thành mới là Thiên Kiêu, về phần chưa trưởng thành thì vẫn nên khiêm tốn một chút, chỉ là mấy tên Thiên Kiêu này không có mấy ngươi hiểu được đạo lý này.
Bên trên Lôi Đài.
Hoàng Hoàng Nhi nhìn Văn Trúc nói.
- Diệp Hạo là bằng hữu ta, nếu hôm qua ngươi đã ra mặt thì hôm nay liền đáng chết.
- Nếu Diệp Hạo nói ra lời này thì ta còn sợ mấy phần, còn ngươi thì chưa đủ tư cách.
Văn Trúc không nghĩ Hoàng Hoàng Nhi cũng dám uy hiếp bản thân?