Mục lục
Chung Cực Toàn Năng Học Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

-----------------------------------------------------

Tửu lượng Bạch Tố Tố rất tốt.

Cô nàng chỉ cảm thấy hơi đau đầu một chút, nhưng ý thức nàng vẫn rất thanh tỉnh.

Diệp Hạo chủ động tới gần, nàng như thế nào không rõ tâm tư của hắn đây?

Loại này nam nhân này rất đơn giản, chúng chỉ coi trọng thân thể của cô thôi! Nhưng muốn đè lão nương đâu có dễ dàng như thế?

- Ông chủ, cho tôi xin cái menu a.

Sau khi tiếp nhận menu, Bạch Tố Tố chỉ một loại rượu nho của Pháp

- Chai này đi, lấy tôi hai chai!

Tửu bảo thuần thục lấy và mở nắp hai chai rượu nho ra, tiếp đó rót cho Diệp Hạo và Bạch Tố Tố mỗi người một chén.

Diệp Hạo nhẹ nhàng mà lắc lư ly rượu đến khi rượu trong ly bắt đầu lên men, rồi mới nếm một chút, nhưng vừa nuốt vào miệng, hắn liền lắc đầu.

Vị đạo không ra thể thống gì cả!

Bạch Tố Tố lại tràn đầy phấn khởi mà một chén tiếp lấy một chén.

Không lâu lắm, cô nàng đã chén sạch hai chai rượu.

- Thế này không sai biệt lắm rồi nhỉ?

Diệp Hạo hỏi.

- Cậu cấp bách muốn đâm tối như vậy sao?

Bạch Tố Tố vứt cho Diệp Hạo một cái mị nhãn.

- Tôi còn chưa uống đã đây!

- Được rồi, cô tiếp tục uống đi.

- Tôi có thể tùy ý gọi không?

Bạch Tố Tố si ngốc hỏi.

- Có thể.

- Tửu bảo, cho tôi một bình Romanée nho.

Nghe Bạch Tố Tố gọi khiến sắc mặt tửu bảo hơi thay đổi.

Một bình Romanée có giá đến 4000 đôla nha! Nói cách khác, một bình này giá 24000 tệ.

- Cô xác định?

Tửu bảo dò xét hỏi lại một câu.

- Đàn ông con trai gì mà lề mề? Kêu anh lấy thì anh cứ lấy đi, hỏi nhiều làm gì?

Bạch Tố Tố bất mãn lên tiếng.

Diệp Hạo một bên mỉm cười tiếp lời.

- Chơi tới đi!

- Huynh đệ có gan đó!

Tửu bảo dựng một ngón tay cái lên cho Diệp Hạo, sau đó nhanh chân chạy vào quầy lấy một một bình Romanée ra.

Tửu bảo đang nghĩ Diệp Hạo vì được ăn Bạch Tố Tố mà không tiếc ra tiền a!

- Không thể không nói mùi vị Romanée này không tệ.

Sau khi Bạch Tố Tố nuốt hết một bình Romanée, mị nhãn như tơ cười hỏi tiếp.

- Ta gọi thêm một bình nữa có được không?

- Tùy tiện đi!

- Vậy lại thêm một bình nữa!

Bạch Tố Tố nói với tửu bảo.

Tửu bảo nhanh chân đưa tới thêm một bình Romanée nữa.

Nói thật, tửu bảo cảm thấy Bạch Tố Tố có chút quá phận, giá một bình Romanée này có thể tìm được mười em nhan sắc còn đẹp hơn Bạch Tố Tố nữa ấy chứ, cô nàng không biết đủ mà còn mặt dày gọi thêm một bình.

Bạch Tố Tố một chén tiếp lấy một chén, không cần bao lâu đã diệt sạch bình mới được mang ra này.

- Đi thôi.

Bạch Tố Tố lung lay sắp ngã đứng lên nói.

- Cậu muốn dẫn tôi đi đâu?

- Khách sạn Bồng Lai.

Diệp Hạo gọi một chiếc xe taxi để đưa hai người đến Hội sở Bồng Lai.

Người lái xe nhìn thấy cảnh này, cười nói với Diệp Hạo một tiếng.

- Cô em này không tệ nha!

- Mở cửa xe dùm tôi cái nào!

Diệp Hạo vừa nhìn đã biết suy nghĩ trong lòng bác tài rồi! (tao cũng muốn thế lắm, cmn main nó ăn chay, gần tới chương 200 rồi mà nắm tay một cái cũng éo thấy miêu tả, đkm tác nha, ức chế vkl ^^!)

Đến Hội sở Bồng Lai, Diệp Hạo thuê cho Bạch Tố Tố một căn phòng.

Sau khi đỡ cô nàng nằm lên giường, Diệp Hạo quay người đi ra phòng ngủ, tiếp đó rất nhanh, hắn mang theo hai bình nước khoáng đặt trên tủ đầu giường.

- Ban đêm nếu cảm thấy khó chịu, có nước trên tủ nha!

Bạch Tố Tố bây giờ đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, nhưng khi cô nghe vậy không khỏi khẽ giật mình hỏi lại.

- Cậu muốn đi đâu?

- Về nhà chứ đâu!

- Về nhà?

Bạch Tố Tố nghe thế cảm thấy choáng váng hơn.

Vị này bỏ ra nhiều tiền như vậy mà không lấy lại bất cứ thứ gì từ người mình hay sao?

Diệp Hạo không muốn dây dưa với cô nàng nữa mà xoay người rời đi.

Bạch Tố Tố kinh ngạc nhìn nhìn bóng lưng Diệp Hạo muốn nói gì đó, nhưng rất nhanh, trong đại não cô truyền đến một trận mê muội.

Đợi đến khi Bạch Tố Tố tỉnh lại đã đến giữa trưa ngày thứ hai.

Nàng vuốt vuốt cái đầu còn hơi nhức của mình, giờ cô nàng cảm giác khát khô hết cả cổ, khi cô nhìn xung quanh phòng, rất nhanh đã thấy trên tủ đầu giường có nước lọc, cô nhanh chóng mở ra một chai mà tu liên tục đến gần hết mới dừng lại.

Khi bản thân thanh tỉnh một chút, Bạch Tố Tố mới bắt đầu hồi tưởng chuyện tối hôm qua.

Cô nhớ kỹ, người bạn trai quen 5 năm qua đã phản bội cô, quá thương tâm và tuyệt vọng, cô chạy đến quầy rượu tìm say cho quên hết sự đời.

Nhưng vì trên người cô không có bao nhiêu tiền, chỉ mua được vài chai bia rồi ra khỏi quán rượu, vừa đi vừa uống.

Sau đó một nam sinh đi tới trước mặt mình.

Bạch Tố Tố vội vàng mở chăn mền ra.

Nàng thấy quần áo mình mặc vẫn y như tối qua mà không khỏi giật mình.

- Tiểu tử kia vậy mà không thừa cơ đè mình ra ư?

Bạch Tố Tố uống để quên đi sự đời, nhưng càng uống càng thương tâm, bởi vậy có suy nghĩ cam chịu.

Cho nên nàng vẫn để Diệp Hạo mướn phòng, muốn đưa thân thể mình giao cho Diệp Hạo, mà ai có thể nghĩ ngờ, thằng nhóc này nó ăn chay a.

Bạch Tố Tố nghĩ đi nghĩ lại, bụng đột nhiên kêu lên.

Nay lúc này, cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa.

Bạch Tố Tố nghi ngờ đi ra xem ai đến giờ này!

Một nhân viên giao thức ăn khẽ cười nói.

- Xin chào tiểu thử, đây là ngươi cơm trưa của cô!

- Tôi đâu có đặt cơm trưa.

- Việc này do Diệp tiên sinh tối hôm qua đã đặt trước thay cô.

Nhân viên giao thức ăn giải thích.

- Diệp tiên sinh?

- Diệp tiên sinh là người thuê gian phòng này cho cô á!

Nhân viên giao thức ăn nói xong, đi vào phòng rồi bày ra các món ăn tinh mỹ lên mặt bàn.

Trong mắt Bạch Tố Tố lộ ra vẻ hiểu rõ.

- Diệp tiên sinh trong miệng cô thanh toán tiền thuê phòng cho tôi mấy ngày thế?

Bạch Tố Tố đột nhiên nghĩ đến một việc.

Phải biết những năm gần đây, tiền tiết kiệm trên người cô đều dồn vào việc duy trì sự nghiệp của bạn trai a.

- Diệp tiên sinh đã giao phó, cô muốn ở trong này bao lâu cũng được, tất cả chi tiêu đều tính cho hắn.

Nhân viên giao thức ăn nhìn qua Bạch Tố Tố một cái rồi nói tiếp.

- Cái này còn bao gồm mọi tiêu phí của cô ở Khách Sạn Bồng Lai, bất kể yêu cầu gì.

Bạch Tố Tố không khỏi mở to hai mắt.

- Diệp tiên sinh rốt cuộc là người nào?

- Tiểu thư hẳn phải hiểu rõ anh ấy hơn tôi chứ!

Nhân viên giao thức ăn nói xong dừng một chút rồi giới thiệu các món mình đưa đến.

- Bốn món ăn, một món canh đều là những món đặc sắc nhất trong Khách Sạn Bồng Lai chúng tôi, hi vọng tiểu thư cô ăn ngon miệng.

Nhân viên giao thức ăn nói xong liền rời đi.

Bạch Tố Tố điên cuồng vơ vét đống đồ ăn vừa suy nghĩ thân phận của Diệp Hạo.

- Tối hôm qua uống nhiều quá a.

Bạch Tố Tố hiện tại nhớ không nổi bộ dáng của Diệp Hạo ra sao.

Sau khi ăn xong, cô ra ngoài gọi một chiếc xe taxi trở lại chỗ mình ở.

Nhưng cô không ngờ, chìa khóa phòng đã bị đổi.

- Lý Đằng.

Bạch Tố Tố phẫn nộ quát lớn.

Cô không ngờ Lý Đằng phát rồ đi đổi ổ khóa cửa.

Ầm! Ấm

Bạch Tố Tố không ngừng gõ cửa, không qua bao lâu, một thanh niên có thần sắc không kiên nhẫn mở cửa ra.

- Bạch Tố Tố, cô đamg làm cái gì thế?

- Tôi đến đây lấy đồ của mình!

Bạch Tố Tố trầm giọng trả lời.

- Trong phòng hiện giờ không còn món đồ nào dính đến cô đâu!

Thanh niên đi ra là Lý Đằng, hắn nhìn chằm chằm Bạch Tố Tố mở miệng nói.

- Làm sao có thể?

- Quần áo và đồ trang điểm của cô, Tiểu Mễ đã vứt chúng đi hết rồi!

Thanh niên nói xong, nhanh chóng ầm một cái đóng cửa lại.

Bạch Tố Tố ngây ngẩn cả người.

Tên Lý Đằng này cũng quá tuyệt tình rồi, 5 năm quen nhau bao nhiêu kỉ niệm mà hắn nở làm thế, hắn biết mình không còn nhà để về nữa mà!

Vay tiền?

Về nhà?

Cân nhắc thật lâu, Bạch Tố Tố vẫn quyết định tiếp tục ngây ngốc ở Ma Đô này.

Bất quá, bây giờ xuất hiện hai vấn đề mà cô cần phải giải quyết.

Ăn và ngủ!

Giờ trong ví tiền cô còn chỉ 80 tệ, con số chả thấm vào đâu a.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK