Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
----------------------------------
Nếu có người hỏi Hoa Hạ Đệ Nhất Học Phủ là nơi nào?
Sẽ không còn ai trả lời là Sáu Đại Học Phủ nữa, mà là Đông Phương Võ Giáo ở Ma Đô.
30 vạn học sinh.
Sinh Viên ưu tú của cả nước đều hội tụ về đây.
Tư chất?
Tư chất học võ đi song song với học văn.
Nói cách khác thành tích học tập càng tốt, tư chất học võ càng cao.
Lúc này có một cô gái nhỏ vừa dơ vừa thối đi tới của Đông Phương Võ Giáo, nàng ngẩng đầu nhìn bốn chữ cứng cáp có lực trên tấm biển, rồi nắm chặt nắm tay nhỏ đi vào bên trong.
- Dừng lại.
Lúc này một học sinh ở cửa ra vào quát lớn.
Tóc của cô gái nhỏ rất dài, mái cắt ngang trán che khuất cả mắt.
- Tôi...
Nàng mới nói ra được chữ này thì người học sinh đã bưng kín cái mũi nói:
- Ăn mày ở đâu đến, cút đi chỗ khác.
- Tôi muốn đến trường.
Cô gái nhỏ khiếp sợ nói.
- Cô cảm thấy Đông Phương Võ Giáo là cái gì, rác rưởi cũng thu nhận sao?
Người học sinh kia khinh bỉ nhìn cô gái.
- Anh… tôi...
Cô gái nhỏ ngẩng đầu nhìn ngươi học sinh kia, nhưng thấy hắn trừng mắt nhìn mình, cô cô liền hoảng hốt rũ đầu xuống.
- Tôi kêu cô cút đi chỗ khác có nghe không?
Người học sinh kia nhìn thấy cô gái nhỏ không động tĩnh thì tiến lên quạt một bàn tay tới.
Bản năng cô gái nhỏ liền muốn trốn tránh.
Nhưng thân thể nàng vốn yếu đuối làm sao tránh được bàn tay của người học sinh kia.
Đùng một tiếng cô gái bị đánh văng xa mấy mét.
Nàng giãy dụa muốn chống lại.
Nhưng cảm giác đau đớn truyền tới, thân thể nàng đã bay ra xa theo đường vòng cung rồi.
Mà lúc sắp rơi xuống đất thì một đạo thân ảnh đã đỡ lấy nàng.
- Không có sao chứ?
Cô gái nhỏ kinh ngác nhìn người ôm lấy mình trong mắt nàng tràn đầy vẻ mờ mịt.
Người ôm lấy cô gái không phải ai khác.
Chính là Diệp Hạo vừa từ Côn Lôn Yêu Vực chạy đến.
Diệp Hạo ở Côn Lôn Yêu Vực tu hành, tu vi cũng đã tăng đến Nguyên Anh Thập Chuyển, tiếp tục cũng không có bao nhiêu tác dụng nữa.
Bởi vậy Diệp Hạo đi đến Đông Phương Võ Giáo.
Nhưng Diệp Hạo không nghĩ đến vừa đến đã nhìn thấy cảnh này.
- Ai cho cậu quyền lợi ra tay với người bình thường?
Diệp Hạo đi đến trước mặt người học sinh kia nói.
- Tôi muốn làm gì không đến phiên cậu quản.
Người học sinh kia lạnh lùng nói.
- Thức thời thì cút ngay.
- Rất lâu rồi không có gặp qua kẻ phách lối như vậy.
Diệp Hạo nói đến đây bỗng hướng về phía trước phóng đi, sau đó dùng đầu gối đá vào lồng ngực người học sinh kia, người học sinh này căn bản không thể phản ứng kịp, cả người đâm vào của chính của Võ Giáo.
Bịch một tiếng cánh cửa bằng Thanh Đồng bị chấn vỡ.
Người học sinh này miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Ai cũng không nghĩ Diệp Hạo dám đả thương người trước cửa Đông Phương Võ Giáo.
- Coi thường sao?
- Cậu biết rõ mình đang làm gì không?
Một nam sinh chỉ Diệp Hạo nói.
- Tên này lúc nãy ức hiếp cô gái mà cậu đứng kế bên đang làm cái gì?
Một tay Diệp Hạo nắm tay cổ áo nam sinh này nói:
- Tinh thần Võ Đạo là cái gì? Cường thân kiện thể, hộ quốc an dân, mà cậu trơ mắt nhìn đồng môn ức hiếp người khác, Đông Phương Võ Giáo không cần hạng người như cậu.
Vừa nói xong Diệp Hạo một cước đạp tên học sinh này qua một bên.
Còn lại hai tên học sinh không khỏi run lên.
Họ biết rõ nếu lúc nãy họ lên trước thì kết quả cũng không khác biệt.
Lúc này bọn họ đã kéo chuông cảnh báo.
Cảnh báo vang lên toàn bộ thầy trò của Đông Phương Võ Giáo đều kinh trụ, một hai đạo thân ảnh đã tiến về của lớn.
Đến đầu là một Tiên Thiên Đạo Sư của Đông Phương Võ Giáo, hắn nhìn lướt qua mặc liền biến sắc nhìn Diệp Hạo nói:
- Hai học sinh này do cậu đả thương?
- Không sai.
- Lá gan cậu không nhỏ a.
- Lá gan tôi chưa bao giờ nhỏ cả.
- Cậu - -.
Tên Đạo sư này vừa muốn nói gì đó thì một tiếng nói già nua vang lên.
- Cổ Đạo Sư, không được xuất thủ.
Tên Đạo Sư kinh nghi nhìn người vội vàng chạy đến là Âu Dương Hoa.
- Âu Dương Hiệu Trưởng.
Âu Dương Hoa là Hiệu Trưởng thứ tư của Đông Phương Võ Giáo.
Ở Đông Phương Võ Giáo có quyền cao chức trọng.
- Diệp Hiệu Trưởng.
Ngoài dự liệu của tên Đạo Sư kia Âu Dương Hoa hướng Diệp Hạo hành lễ nói.
Âu Dương Hoa biết rõ thân phận của Diệp Hạo.
Nếu không phải Diệp Hạo giúp đỡ Âu Dương Hoa hắn thì làm sao hắn có địa vị và tu vi như ngày hôm nay.
Diệp Hiệu Trưởng?
Tên Đạo Sư nghe được câu nói lúc nãy không khỏi giật mình.
Hết thảy Đông Phương Võ Giáo không phải chỉ có 5 vị Hiệu Trưởng thôi sao?
Nghĩ đến đây tên Đạo Sư này chợt nhớ tới vị Hiệu Trưởng thứ nhất vẫn chưa có lộ diện.
- Diệp Hiệu Trưởng.
Tên Đạo Sư này sao còn dám tạo uy phong trước mặt Diệp Hạo.
Diệp Hạo nhàn nhạt nhìn Âu Dương Hoa một cái nói:
- Nội quy và kỷ luật trường học do ai quản lí?
- Do Hiệu Trưởng thứ 3 quản lí.
- Vị này quả thật không tệ nha.
Diệp Hạo cười lạnh nói.
- Hiệu Trưởng thứ 3 là người của Quân Bộ.
Âu Dương Hoa chỉ ra thân phận của đối phương.
- Người của Quân Bộ thì tôi không dám động sao?
Âu Dương Hoa không có đáp lại.
Lúc Đông Phương Võ Giáo thành lập, Cục Võ Đạo mới biết Quân Bộ âm thầm nuôi dưỡng nhiều cao thủ như vậy.
Có thể nói nếu không phải trấn an Võ Đạo Cục, Thiều Hoa có thể lấy được chức Hiệu Trưởng của Đông Phương Võ Giáo hay không cũng là vấn đề? Còn nữa phía sau Quân Bộ làm sao không có Tu Sĩ tồn tại.
Bởi vậy vấn đề mẫn cảm này Âu Dương Hoa không có đáp lại.
- Tôi chưởng quan phương diện nào của trường?
- Toàn bộ tài nguyên, nhân lực tất cả đều thuộc chưởng quản của ngài.
- Còn tài chính?
- Do Hiệu Trưởng thứ 2 đảm nhiệm, cũng là người của Quân Bộ.
Chưởng quản hai phương diện quan trọng nhất của trường học.
Một cái kỷ luật, một cái tài chính.
Diệp Hạo không quan tâm tài chính.
Hắn quan tâm kỷ luật.
- Dẫn tôi đến nơi ở của mình.
Diệp Hạo ôm cô gái nhỏ trong ngực nói.
- Được.
Âu Dương Hoa vội nói.
- Đúng rồi hủy bỏ tu vi của mấy tên học sinh này sau đó khai trừ.
Diệp Hạo đi chưa được mấy bước thì nói.
- A!
Âu Dương Hoa giật mình.
- Có vấn đề sao?
Ánh mắt Diệp Hạo bất thiện nhìn Âu Dương Hoa nói.
- Mấy học sinh này toàn bộ là người nổi bật bên trong trường, nếu không tôi cũng không chọn bọn họ làm gác cổng, tôi thấy nên cho bọn chúng thêm một cơ hội.
Âu Dương Hoa da dầu tê dại nói.
- Có thể.
Diệp Hạo gật đầu.
- Tôi thay mấy học sinh này - - - - -.
Âu Dương Hoa nói đến đây đã bị Diệp Hạo cắt ngang.
- Mấy học sinh này lưu lại cũng không phải không thể, nhưng điều kiện là phải đổi bằng chức vụ của ngài.
Âu Dương Hoa giật nảy mình.
- Cái này - - - cái này - -.
Lúc này những thầy trò vây xem đã có mấy trăm người.
Diệp Hạo chỉ cô gái nhỏ trong ngực nói:
- Cô gái nhỏ này muốn nhìn Đông Phương Võ Giáo gần một chút, kết quả bị đám học sinh kia dùng lời nói nhục mạ, còn dùng thủ đoạn tàn nhẫn xuất thủ, nếu không phải tôi kịp đỡ lấy thì cô gái nhỏ này không chết cũng phải trọng thương. Tôi chỉ muốn hỏi ai cho bọn chúng quyền lợi này?