Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
----------------------
Diệp Hạo nhìn cô gái này nói:
- Bây giờ tôi có thể xác nhận một việc, cô không phải fan hâm mộ tôi rồi, nếu không thì cô sẽ không hỏi tôi như vậy đâu.
Nữ ký giả kia không biết nói gì.
- Mười ba người này ức hiếp dân lành, rác rưởi như vậy sao tôi có thể ra tay được?
Diệp Hạo cười nói.
- Vậy thì ai làm?
Một nam phóng viên hỏi.
- Tôi nghĩ mọi người đã sớm biết rõ đáp án, nhưng nếu tôi không nói ra thì không được lễ phép cho lắm.
Diệp Hạo chỉ tay vào Tiếu Lão Thực nói:
- Chính là hắn, hắn đã đánh người.
Lập tức, một đống microphone hướng về phía Tiếu Lão Thực.
- Xin hỏi, tại sao cậu lại ẩu đả mười ba thanh niên này thế?
Một phóng viên cầm microphone hỏi.
- Tôi cảm thấy cậu dùng hai chữ ẩu đã không đúng lắm, tôi cảm thấy tôi đang trị ác giúp thiện.
Tiếu Lão Thực nhìn người phóng viên kia nói:
- Ba ngày trước, mười ba thanh niên này cậy mạnh xông vào nhà tôi, đánh đập cha mẹ già của tôi, mẹ của tôi vội vàng chạy đi báo cảnh sát nhưng mười ba thanh niên này chỉ bị nhốt ở đồn cảnh sát mười lăm phút đồng hồ sau đó được thả ra. Sau đó tôi điều tra ra được những nhân viên cảnh sát lúc đó đang đánh bài.
Tin nóng a!
Tiếu Lão Thực đang ám chỉ Đồn Công An ở đây không làm tròn trách nhiệm.
- Còn nữa, thanh niên cầm đầu trong đám này tên Bưu Tử chính là em họ của Phó Trấn Trưởng, những năm này, hắn liên tục ức hiếp người khác nhưng không ai dám quản?
Tiếu Lão Thực nói xong chỉ vào thanh niên đầu trọc.
- Buổi chiều hôm nay, mười ba thanh niên này lại tiếp tục mang theo ống thép xông vào nhà tôi một lần nữa, chúng ép buộc cha tôi ký giấy bồi thường đất đai, trong miệng thì nói nếu cha tôi không ký thì có còn lành lặn hay không cũng là vấn đề, trong lúc bọn chúng ra tay đánh cha mẹ tôi, nên tôi đành phải bị động phòng vệ.
Tiếu Lão Thực từ từ nói:
- Tôi thừa nhận mình ra tay hơi nặng, nhưng trong tình huống đó nếu tôi không mạnh tay thì tôi còn lành lặn nữa hay không cũng là vấn đề a.
- Không biết cậu nói giấy bồi thường đất đai là gì?
- Trấn Bạch Dương chúng tôi sẽ khai phá để thành lập cảnh khu du lịch, dân chúng trong trấn đồng ý nếu bọn họ bồi thường hợp lý nhưng mức bồi thường họ đưa quá thấp nên chúng tôi không đồng ý.
- Cậu có tiện nói ra tiêu chuẩn bồi thường hay không?
- Mỗi mét vuông được bồi thường năm trăm tệ, xin hỏi năm trăm tệ thì làm được gì? Ngay cả chi phí di dời cũng không đủ a.
Tiếu Lão Thực đầy phẫn nộ nói tiếp:
- Còn về ruộng nhà chúng tôi thì mỗi mẫu hai vạn hai.
- Trong tay nông dân nếu không còn đất đai thì lấy gì mà sống? Cho hai ba vạn đã muốn mua đứt cả đời chúng tôi? Dựa vào cái gì?
Dựa vào cái gì?
Rất nhiều phóng viên lộ vẻ thẹn thùng.
Nhưng những ký giả này cũng biết đây chính là tình hình trong nước.
Chính phủ thu mua đất trong tay nông dân với giá thấp rồi bán lại với giá cao cho các nhà đầu tư, chuyện này diễn ra quá phổ biến.
Dân chúng muốn kiện?
Kiện cái gì?
Có tư cách để kiện sao?
Đừng quên, đất này là của Quốc Gia, Quốc Gia, Quốc Gia…
(Truyện được thực hiện bởi HámThiênTàThần - )
…
Khi những nhà truyền thông này công bố tin tức ở Trấn Bạch Dương thì vấn đề này lập tức trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.
Thư ký Huyện Nãng Quận tự mình dẫn theo tổ công tác đến Trấn Bạch Dương tiến hành xét duyệt điều tra.
Hai ngày sau, Website chính thức của Huyện Nãng Quận đã tuyên bố kiết quả.
Bởi vì trình độ sinh hoạt ở Huyện Nãng Quận thấp nên tiêu chuẩn bồi thường cũng hạ xuống, nhưng vì bách tính trong Trấn Bạch Dương nên huyện quyết định tăng tiêu chuẩn bồi thường lên một chút. Mỗi mét vuông đất nhà ở tăng hai trăm tệ một mét, mỗi mẫu ruộng tốt tăng thêm tám ngàn tệ.
Phó Trấn Trưởng Tào Vĩ của Trấn Bạch Dương bởi vì tiến độ công việc nên đã thuê xã hội đen ép buộc dân chúng cưỡng chế phá dỡ, hành vi này ảnh hưởng nghiêm trọng đến hình tượng của chính phủ.
Còn về việc mẹ của Tiếu Lão Thực đi báo cảnh sát, lúc đó, Đồn Công An Trấn Bạch Dương có nhiệm vụ ra ngoài nên không thể xác thực thông tin này được.
Ngoài ra, Tiếu Lão Thực ý vào thân phận Đông Phương Võ Giáo đánh gãy chân Bưu Tử và mười hai người kia, căn cứ theo bác sĩ kiểm tra thì cả đời này họ không có khả năng đứng lên nữa. Bởi vì chuyện này có dính đến Đông Phương Võ Giáo nên họ hi vọng cao tầng Đông Phương Võ Giáo cho một lời giải thích.
Nhìn thấy hình thức xử phạt, Tiếu Lão Thực nổi giận.
- Lúc đầu, tôi còn tưởng Tào Vĩ sẽ bị cắt chức, không hắn chỉ bị phạt một chút hành chính.
Tiếu Lão Thực giận dữ quát.
- Nhà nước chẳng lẻ không cần mặt mũi à?
Diệp Hạo cười nói.
- Điều tra công chức nhà nước trước giờ vẫn vậy.
- Tôi không cam tâm.
- Chuyện này tôi có thể xâm nhập điều tra, nhưng đến lúc đó có thể sẽ trở thành huyết hải thâm cừu.
Diệp Hạo nhìn Tiếu Lão Thực nói:
- Nói cách khác, cha mẹ cậu không thể tiếp tục ở đó được nữa.
Lúc này, Tiếu Lão Thực mới ý thức đến vấn đề này.
- Dù không được xâm nhập điều tra thì cha mẹ tôi cũng không thể tiếp tục ở đây nữa.
Tiếu Lão Thực nghĩ rồi nói.
- Hai chúng ta đi đâu đây?
Tiếu Khắc Thương giật mình nói.
- Đi Ma Đô.
Tiếu Lão Thực nói.
- Cha nghe nói giá phòng ở Ma Đô ít nhất cũng bảy, tám vạn nha.
Tiếu Khắc Thương vội vàng nói:
- Nhà chúng ta không có nhiều tiền như vậy đâu.
- Hai bác không cần lo lắng về vấn đề tiền bạc đâu.
Lúc này, Diệp Hạo nói:
- Cháu sẽ sắp xếp cho hai người một căn nhà.
- Như vậy sao được?
Tiếu Khắc Thương sợ hết hồn.
Một căn nhà ở Ma Đô ít nhất cũng mấy trăm vạn nha.
- Ở đây qua một đoạn thời gian nữa sẽ không an toàn.
Diệp Hạo nhìn Tiếu Khắc Thương nói:
- Vì vậy, đi tới Ma Đô là lựa chọn tốt nhất.
- Không an toàn?
- Bác có biết chuyện chính phủ đang thực hiện chính sách tường cách ly không?
- Việc này đang sôi sùng sục, sao chúng ta không biết đươc?
- Trong biển rộng yêu thứ còn đang ẩn nấp, nhưng qua ba đến năm năm nữa không biết chừng sẽ tấn công con người, lúc đó, tường cách ly sợ sẽ không phòng thủ được.
Diệp Hạo thở dài:
- Đến lúc đó, cảnh tượng ngoài đời thực không khác máu chảy thành sông trong phum mấy đâu.
- Cái này… ở biên cương có tới ba ngàn vạn tướng sĩ mà.
- Rất khó giữ vững.
Diệp Hạo nhẹ lắc đầu.
- Sinh vật trong Hải Vực đã bị Yêu Hóa, Bốn Đại Hải Vực khắp nơi đều có Yêu Thú, muốn tiêu diệt những yêu thú này rất khó khăn.
- Vậy phải làm sao bây giờ?
- Chuyện như vậy chỉ có thể từ từ nghĩ cách.
Diệp Hạo cười khổ nói.
- Cha à, người theo con đến Ma Đô đi.
Tiếu Lão Thực khuyên nhủ.
- Ma Đô cũng không nhất định an toàn a.
Tiếu Khắc Thương lo lắng nói.
- Hiện tại, Ma Đô đang khỏi công xây dựng cư xá Huyền Vũ, ở Cư Xá Huyền Vũ sẽ rất an toàn.
Diệp Hạo khẽ cười nói:
- Nhưng mà cư xá Huyền Vũ cần một năm nữa mới có thể hoàn thành, đến lúc đó, hai bác sẽ chuyển đến đó ở.
- Cái này… tôi….
Tiếu Khắc Thương không biết nói gì để cảm ơn.
- Bác không cần nói lời cảm ơn đâu.
Diệp Hạo nhìn ông ta nói:
- Nếu bác nói thì quá khách khí với cháu rồi.
Vào buổi tối!
Diệp Hạo và Tiếu Lão Thực đứng sóng vai trên mái nhà.
- Diệp Hạo, cảm ơn cậu.
Diệp Hạo đưa cho Tiếu Lão Thực một tấm thẻ ngân hàng.
- Đây là…?