Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
----------------------
- Xuân Dương Cung?
Diệp Hạo lườm Hoa Xuân Vũ một cái nói.
- Ta và các ngươi quen lắm sao?
- Ngươi nghĩ mình có quyền lợi cự tuyệt?
Hoa Xuân Vũ cười lạnh quát.
- Bộ các ngươi dám xuất thủ tại đây?
Diệp Hạo khinh thường mà nhìn Hoa Xuân Vũ.
- Có gan thì động thủ cho lão tử xem?
Trong mắt Hoa Xuân Vũ chợt lóe sát cơ.
Bất quá hắn vẫn dằn xúc động xuất thủ xuống.
Hoa Xuân Vũ rất rõ ràng nếu xuất thủ trong này, Kiếm Nô khẳng định sẽ ra tay, mà vị Kiếm Nô kia đừng nói là hắn, cho dù Tông Chủ bọn họ cũng không nắm chắc phần thắng, càng không cần phải nói đến vị Tiên Tôn phía sau Kiếm Tháp.
- Có gan thì ngươi đợi chỗ này cả một đời đi.
Hoa Xuân Vũ lạnh lùng nhìn đe dọa.
- Xuân Dương Cung các ngươi thành lập được bao lâu thời gian rồi?
Diệp Hạo nhìn qua hỏi Hoa Xuân Vũ.
- 182 năm.
Hoa Xuân Vũ không hiểu Diệp Hạo hỏi điều này làm gì nhưng hắn vẫn trả lời.
- Nói như vậy, bắt đầu từ hôm nay, Xuân Dương Cung sẽ không còn tồn tại nữa.
Diệp Hạo thản nhiên lên tiếng.
Hoa Xuân Vũ ha ha cười lớn.
- Đừng chọc cười ta chứ?
- Ngươi cảm thấy ta đang nói đùa thì cho là đùa đi.
Diệp Hạo chợt thu hồi ánh mắt.
Nếu trước đó Hoa Xuân Vũ uy hiếp, hắn thật không có biện pháp.
Nhưng sau khi hắn chưởng khống mười thành Không Gian Áo Nghĩa, thì hắn hiện giờ chả ngại bố con thằng nào cả.
Sau khoảnh mười lượt hô hấp, Minh Chủ Chính Nghĩa Minh Long Hạo Thiên xé rách không gian đi đến bên người Hoàng Nhi.
- Hoàng Nhi.
Long Hạo Thiên kích động gọi.
- Sư Phụ.
Hoàng Nhi cung kính hô.
Long Hạo Thiên mừng rỡ ra mặt a.
Kỳ thật hắn ta cũng không có nắm chắc Hoàng Nhi có thể xông qua Tầng chín không? Nhưng hắn biết nếu độ đe cưng của mình xông không qua Tầng chín, như vậy Hoàng Nhi rất khó lấy được thứ tự tốt trong đại tái tranh tài sắp tới.
Long Hạo Thiên nhìn qua Diệp Hạo.
- Ngươi là Diệp Hạo?
Long Hạo Thiên thông qua Lam Mộng Nhi cũng đã hiểu rõ tin tức Diệp Hạo.
- Đúng vậy!
Diệp Hạo gật đầu.
- Nếu không bận, đi Chính Nghĩa Minh ta dạo một vòng đi!
Long Hạo Thiên chủ động mời.
Long Hạo Thiên rất rõ ràng, Diệp Hạo so với Hoàng Nhi càng thêm kinh diễm.
- Tốt thôi.
Nhìn Diệp Hạo theo Long Hạo Thiên rời đi, Hoa Xuân Vũ dù rất phẫn nộ nhưng không dám xuất thủ.
Ai dám đây?
Long Hạo Thiên người ta là Minh Chủ Chính Nghĩa Minh, cho dù Cung Chủ Xuân Dương Cung cũng không dám động a.
Sau khi Diệp Hạo đến mới phát hiện nội bộ không gian Chính Nghĩa Minh đều do một tay Long Hạo Thiên xuất thủ phát triển a.
Muốn phát triển không gian cần Năng Lực Không Gian cực kỳ cao siêu.
Diệp Hạo biết rõ Hoàng Phủ Kiếm xa xa làm không được.
- Long Hạo Thiên này không đơn giản a.
Diệp Hạo không để lại dấu vết mà nhìn ông ta một cái.
Đệ Tử bên trong Chính Nghĩa Minh không ít.
Toàn bộ Đệ Tử đều tò mò nhìn Diệp Hạo bên người Hoàng Nhi.
Bọn họ đều đang suy đoán thân phận của hắn.
- Vị này là ai vậy?
- Có thể đứng cùng một chỗ với Hoàng Nhi Tiểu Thư sao có thể là thường nhân?
- Vị này không phải vị đã xông qua chín Tầng Kiếm Tháp kia chứ?
- Thật có khả năng nha.
- Vị này thật anh tuấn, không biết có đạo lữ hay chưa nữa?
- Được rồi, ngươi cảm thấy nhân gia sẽ để ý đến ngươi sao? Dạng này trong tương lai sẽ trở thành Nhân Trung Chi Long đó.
- Ta làm thị nữ cũng được mà!
Diệp Hạo có một loại xúc động muốn giở trò đồi bại a.
Long Hạo Thiên chỉ cười tủm tỉm nhìn mọi chuyện.
- Chính Nghĩa Minh của ta như thế nào?
Hoàng Nhi nhẹ giọng hỏi.
- Rất tốt.
Diệp Hạo trả lời.
- Có hứng thú gia nhập không?
Hoàng Nhi một mặt mà mong đợi hỏi.
- Không có.
Diệp Hạo nhanh chóng cự tuyệt.
- Ngươi tốt xấu gì cũng giả bộ như suy nghĩ một chút rồi mới trả lời chứ!
Hoàng Nhi u oán nói.
- Ta không phải Tu Sĩ Hỗn Loạn Vực các ngươi, còn nữa, ta đang có ý muốn rời khỏi nơi này.
Diệp Hạo nhẹ nhàng lắc lắc đầu nói.
- Bởi vậy ta gia nhập Chính Nghĩa Minh không có ý nghĩa.
- Chính Nghĩa Minh sẽ trở thành hậu thuẫn hữu lực cho ngươi.
Long Hạo Thiên chậm rãi nói.
- Ta tin tưởng thực lực bản thân mình hơn.
Diệp Hạo biến tướng mà từ chối.
Nghe vậy Long Hạo Thiên không còn nói gì nữa.
Bầu không khí giữa sân nhất thời lâm vào tình trạng xấu hổ.
Mắt đẹp Hoàng Nhi lóe lên nói.
- Ngươi chuẩn bị rời đi khi nào?
- Hai ngày nữa.
- Chúng ta cùng đi chứ, trên đường có thể chiếu ứng lẫn nhau.
- Ta quen độc hành rồi.
- Ngươi...
Hoàng Nhi không ngờ Diệp Hạo sẽ cự tuyệt lời mời của mỹ nữ như mình, bộ ngực sung mãn kịch liệt run rây, sau đó Hoàng Nhi nhìn chằm chằm Diệp Hạo nói.
- Ngươi đã quên chuyện đáp ứng với Lôi tiền bối rồi?
- Không có.
- Vậy ngươi phải cùng một chỗ bồi ta.
- Để sau đi.
Diệp Hạo thuận miệng đáp.
Phong ấn trên người Hoàng Nhi đâu dễ mà bị phá chứ.
Coi bản thân hắn ngu lắm sao?
Mà lúc này, một trung niên vội vả đi đến.
Trung niên nói nhỏ bên tai Long Hạo Thiên vài câu, sắc mặt Long Hạo Thiên hơi thay đổi, tiếp đó nói khẽ.
- Ta bên này có một số việc cần phải xử lý, Hoàng Nhi, ngươi hảo hảo chiếu cố Diệp Hạo.
- Vâng.
Sau khi Long Hạo Thiên rời đi, Hoàng Nhi dẫn Diệp Hạo đi đến một tiểu viện lộng lẫy xa hoa.
Diệp Hạo tùy ý nhìn lướt qua thì nhíu mày.
Không phải nói tiểu viện không tốt, mà vì khí tức son phấn trong đó quá nặng.
- Chỗ của cô đây hả?
Diệp Hạo nhìn qua hỏi Hoàng Nhi.
- Đúng vậy a.
Hoàng Nhi gật đầu.
- Ngươi cho ta ở đây?
- Đang có ý đó.
- Chuyện này không thích hợp a?
Diệp Hạo đổ mồ hôi.
- Có cái gì không hợp?
Hoàng Nhi nháy nháy mắt hỏi.
- Nếu tin hai người chúng ta ở cùng một tiểu viện bị truyền đi, cô không lo lắng tương lai mình không gả ra được à?
- Ta nhất tâm hướng đạo.
Hoàng Nhi nhẹ nhàng lắc lắc đầu đáp.
- Lời đồn thị phi, ta không quan tâm.
- Thế nhưng ta sợ a.
Diệp Hạo bất đắt dĩ nói.
Diệp Hạo thật không muốn dính líu quan hệ với Thiên Sinh Mị Thể đâu, nhưng hắn cũng rõ ràng từ thời điểm bản thân gặp được Hoàng Nhi, Nhân Quả hai bên vô hình đã đi cùng một đường, bản thân không phải muốn thoát khỏi thì có thể thoát được.
Thiên Sinh Mị Thể còn có một cái xưng hô.
Hồng nhan họa thủy.
Hoàng Nhi có thể xưng khuynh quốc khuynh thành, nhưng mị lực của nàng đủ để ảnh hưởng đến tất cả nam nhân, đến lúc đó, toàn bộ nam nhân thiên hạ sẽ liều mạng với bản thân hắn a.
Trong mắt Diệp Hạo, Hoàng Nhi là tai họa a!
Diệp Hạo xác thực không sợ phiền phức, nhưng cũng không muốn tìm phiền phức.
Nhân gia người ta là nữ đã hào phóng nói không quan tâm, bản thân nếu còn nhăn nhăn nhó nhó, thì có chút yếu đuối rồi.
Kỳ thật, trong sân Hoàng Nhi có không ít gian phòng.
Nhưng cũng không biết vô tình cố ý mà nàng an bài Diệp Hạo trong gian phong bên cạnh nàng.
Diệp Hạo đánh giá một phen sau đó đi ra khỏi phòng.
Lúc này, Diệp Hạo thấy được một đạo thân ảnh quen thuộc.
- Diệp Hạo.
Lam Mộng Nhi cười hì hì chạy đến.
- Không tệ a, nửa năm đã tăng lên đến Thiên Tiên trung kỳ.
Thần Niệm Diệp Hạo quét qua đã nhìn ra tu vi Lam Mộng Nhi.
- Ngươi có cảnh giới gì?
Thời điểm Lam Mộng Nhi hỏi câu này trong mắt lóe lên một tia giảo hoạt.