Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
-----------------------------------------------------
Đường Phiên Phiên chỉ cười không đáp.
- Cô có ý gì?
Bạch Hà thấy Đường Phiên Phiên không trả lời, ép tới hỏi.
- Tôi không có ý gì, cô nói Trương Lan phải thì phải.
Đường Phiên Phiên bình tĩnh trả lời.
- Vậy những lời cô vừa nói có ý gì?
Bạch Hà hùng hổ dọa người lấn tới.
- Tôi chỉ trình bày một sự thật thôi.
- Tôi thấy cô có dụng ý khó dò.
- Bạch Hà.
Trương Lan vội kéo Bạch Hà lại.
Sao Bạch Hà như ăn thuốc súng với chuyện này vậy ta?
- Xin lỗi.
- Không sao.
- Đường Phiên Phiên, tôi cảnh cáo cô, không cho phép cô đoạt Diệp Hạo.
- Có phải cô quản hơi nhiều rồi không?
Bạch Hà ép lần nữa chọc giận Đường Phiên Phiên.
- Cô đang chột dạ sao?
Bạch Hà chỉ Đường Phiên Phiên nói.
- Không nên hơi một tí đã lấy ngón tay chỉ người khác, chẳng lẽ cha mẹ cô không dạy cô như vậy rất vô văn hóa sao?
Đường Phiên Phiên lạnh lùng đáp trả.
- Cô.
Bạch Hà giậm chân.
- Tôi mặc kệ, tóm lại không cho phép cô theo đuổi Diệp Hạo.
- Tôi phải nói cho cô hai chuyện.
Đường Phiên Phiên nhìn chằm chằm Bạch Hà.
- Thứ nhất, tôi và Diệp Hạo sớm đã ở chung; thứ hai, tôi cũng gặp cha mẹ anh ấy rồi.
Nói đến đây Đường Phiên Phiên lắc lắc vòng tay vàng trên cổ tay:
- Đây là quà gặp mặt dì tặng tôi.
- Bây giờ cô còn vấn đề gì không?
Trong nháy mắt. trên mặt Bạch Hà trắng bệch không còn một chút máu.
- Tôi không tin.
Dừng một lát Bạch Hà quát to.
- Tin hay không tùy cô.
Đường Phiên Phiên lại không muốn nhiều lời nữa.
Trương Lan càng giống như người mất hồn, trong đầu ong ong lóe lên những lời Đường Phiên Phiên vừa nói.
- Hai người bọn họ - - ở chung rồi sao?
Chuyện này không phải không có khả năng.
Diệp Hạo sớm nói mình chuyển đến Hải Hằng Hoa Viên, nhưng vì sao muốn thuê phòng Diệp Hạo lại chưa hề nói, bây giờ xem ra vì ở chung với Đường Phiên Phiên rồi.
Tình hình của Bạch Hà cũng không khá hơn chút nào!
Vì sao cô ta muốn tranh cãi với Đường Phiên Phiên, vi cô nàng không muốn để Đường Phiên Phiên chiếm được Diệp Hạo.
Thế nhưng ai có thể ngờ tới người ta sớm ngủ với nhau rồi.
Trong lòng cô ta vắng vẻ khó chịu.
Hai người phụ nữ cứng đờ tại chỗ.
Đường Phiên Phiên thấy bộ dạng bọn họ không nói thêm gì nữa.
Tất nhiên Đường Phiên Phiên muốn một mình hưởng thụ toàn bộ Diệp ca chúng ta rồi.
Chuyện này vốn không có gì đáng trách.
Về phần chia sẻ cho tới bây giờ Đường Phiên Phiên chưa từng nghĩ qua, chuyện tình cảm luôn ích kỷ như thế.
Vài phút sau. luật sư trung niên đi ra.
Đường Phiên Phiên vội vàng nghênh đón.
- Diệp Hạo nói thế nào?
- Cậu ấy chỉ nói cho tôi một câu.
- Câu gì?
- Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn.
Đường Phiên Phiên nghe vậy trong lòng bình tĩnh hơn.
Câu này rõ ràng ám chỉ Diệp Hạo không có chuyện gì.
- Hai người không cần lo lắng cho Diệp Hạo, cậu ấy tới đây vì cậu ấy muốn vào, cậu ấy có thể ra ngoài bất cứ lúc nào.
Đường Phiên Phiên chần chừ một lát vẫn nói với hai người Trương Lan.
- Có ý gì?
Trương Lan khẽ ngẩn người hỏi lại.
- Có một số chuyện tôi không tiện nói cho cô, thân phận Diệp Hạo hoàn toàn không đơn giản như mặt ngoài mọi người nhìn thấy đâu.
Đường Phiên Phiên nói xong rời đi với luật sư trung niên.
- Cô ta có ý gì?
Bạch Hà hỏi.
- Tôi cũng không biết.
Trương Lan thật sự không biết.
- Nhưng Đường Phiên Phiên nói không có chuyện, tôi nghĩ thật sự không có chuyện gì đâu.
Hai người an ủi lẫn nhau rồi trở về trường học.
Lâm gia!
Lúc Lâm Nhu Nhi nhận được tin tức này đã là ngày hôm sau.
Bởi vì cô vừa mới bàn một vụ buôn bán ở Hàn Quốc về.
- Chắc Diệp Hạo bị người khác nhằm vào.
Tiểu Mai trầm giọng nói.
- Cô không bảo luật sư đến đó trước à?
Lâm Nhu Nhi hỏi.
- Diệp Hạo đã có luật sư chuyên nghiệp, luật sư công ty chúng ta không có tư cách gặp Diệp Hạo.
Trong đôi mắt xinh đẹp của Lâm Nhu Nhi lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
- Ai đang cản trở vậy?
Giải quyết việc chung cũng phải phân tình huống.
Ai không nể mặt luật sư tập đoàn Lâm thị ba phần?
Nhưng đồn công an ý vị sâu xa bày ra thái độ giải quyết việc chung.
- Lãnh gia và Tống gia.
Hai nhà này muốn trả thù Diệp Hạo, Lâm Nhu Nhi không cảm thấy có gì bất ngờ.
Bởi vì Tống Ngọc bị hủy trong tay Diệp Hạo.
- Thân phận thành viên cục An Toàn của Diệp Hạo không bảo vệ được cậu ấy.
Tiểu Mai trầm giọng nói.
- Lần này Lãnh gia và Tống gia sẽ không tiếc bất cứ giá nào chơi chết Diệp Hạo.
Bình thường không ai muốn đắc tội thành viên cục An Toàn.
Nhưng bây giờ hai đại gia tộc có cơ hội tốt, bởi vậy đâu thể bỏ qua?
Thân phận của Diệp Hạo đều công khai với cấp trên ở Ma Đô.
Thành viên của cục An Toàn.
Nhưng bọn họ không biết lần trước Diệp Hạo chỉ phối hợp hành động với cục An Toàn mà thôi.
Thực ra Diệp Hạo là thành viên của cục Võ Đạo thần bí.
- Điều động toàn bộ tài nguyên của Lâm gia nghĩ cách cứu Diệp Hạo.
Lâm Nhu Nhi nghĩ một lát, ra lệnh.
- Chúng ta sẽ đối kháng chính diện với Lãnh gia và Tống gia?
- Chẳng lẽ trước đó ta không đối kháng chính diện với hai đại gia tộc này à?
- Tôi lo lắng gia tộc khác sẽ thừa nước đục thả câu? Nếu hai đại gia tộc Chu gia và Trịnh gia cũng tham gia vào thì sao?
- Vậy cứ chơi hết cả đám!
Lâm Nhu Nhi thốt ra một câu khiến mọi người hết hồn.
- Tiểu thư, cô như vậy.
- Tình huống bây giờ càng kéo dài sẽ càng bất lợi với Lâm gia chúng ta, bởi vậy chúng ta thừa dịp bọn họ liên minh không ổn mà chủ động tấn công.
Lâm gia chủ động tấn công khiến hai đại gia tộc không kịp chuẩn bị.
Ai cũng không ngờ trước đó Lâm Nhu Nhi ứng phó mệt mỏi, vì sao đột nhiên mạnh như vậy.
Nhưng chiến vẫn chiến được.
Thời gian trôi qua, các gia tộc bị liên lụy ngày càng nhiều, thậm chí cuối cùng Trịnh gia cũng bị dây vào.
Nhưng ai cũng không ngờ đến ba hào môn đứng đầu Ma Đô có Chu gia sống chết mặc bây.
Nhưng cho dù không có Chu gia tham gia, Lâm gia cũng phải cật lực ứng phó.
Nhưng hai ngày này, hàng của Tống gia xuất hiện vấn đề bị giữ lại chỗ hải quan, chuyện này khiến mắt xích tài chính của Tống gia xuất hiện vấn đề.
Mắt xích tài chính có thể liên quan đến mạch máu của một gia tộc!
Đúng lúc các đại gia tộc gấp rút tiếp viện cho Tống gia, Tống gia lại xuất hiện một loạt vấn đề.
Chuyện này khiến các đại gia tộc đưa tiền vào nhiều hơn.
Lúc hai bên giao chiến đến trình độ nhất định, bỗng nhiên Lâm gia dừng tấn công.
Điều này làm tất cả bất ngờ.
Nhưng lúc này, cấp cao Tống gia bỗng nhiên phát hiện, sản nghiệp quan trọng của họ đã hoàn toàn bị các đại gia tộc nhúng chàm.
Nói cách khác Tống gia chỉ còn trên danh nghĩa.
- Tôi hiểu.
- Tâm kế của Lâm Nhu Nhi rất sâu.
- Tổn thương ngón tay thứ mười không bằng đoạn ngón tay thứ nhất.
- Tống gia xong rồi.
- Tôi không hiểu rõ ý các anh, phải biết rằng tổn thất của Lâm gia còn hơn Tống gia đó.
- Tổn thất anh thấy chỉ là biểu hiện tổn thất mặt mũi, anh có biết Lâm Nhu Nhi sớm bày một cái lồng không?
- Có ý gì?
- Tống gia chỉ còn trên danh nghĩa không phải vì Lâm gia tấn công, mà rất nhiều gia tộc liên hợp cắn nuốt sản nghiệp quan trọng của họ.
- Không phải những gia tộc này không biết làm như vậy là không tử tế, nhưng lúc đối mặt với phần bánh ngọt lớn, bọn họ vẫn động lòng.
- Mà chuyện này ảnh hưởng đến lần sau Lâm gia tấn công lần nữa, các đại gia tộc không có khả năng đoàn kết nhất trí giống như lần này, bởi vậy Lâm Nhu Nhi rõ ràng đang làm suy yếu thực lực chỉnh thể của các gia tộc liên minh.