Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
-----------------------------------------------------
- Sao cậu lại biết?
Đường Phiên Phiên tiến lên một bước hỏi.
- Cô không có bệnh, uống thuốc không có tác dụng.
Diệp Hạo nhìn chằm chằm Đường Phiên Phiên, nói.
- Cậu…
Lời Diệp Hạo nói quá huyền ảo, khiến Đường Phiên Phiên trong lúc nhất thời không biết nói cái gì.
- Chúng ta tâm sự!
Diệp Hạo nói xong, treo bình truyền dịch lên trên trục, nghiêm túc đề nghị.
- Được!
Lần này Đường Phiên Phiên tới phòng y tế muốn lấy chút thuốc an thần.
Tiếu Lão Thực nhìn Đường Phiên Phiên rời đi theo Diệp Hạo, cả người đều choáng váng.
Tình huống gì đây?
Diệp Hạo nói hai ba câu đã lừa được Đường Phiên Phiên đi rồi sao?
Có lầm hay không?
Hai người tìm một cái ghế đá, rồi ngồi xuống.
- Rốt cuộc cậu biết cái gì?
Đường Phiên Phiên hỏi ngay lập tức.
- Trong người chị có một yêu thú.
- Yêu thú?
Lời này vừa nói khiến Đường Phiên Phiên nhìn Diệp Hạo như thằng bệnh.
- Trên đời này làm gì có yêu thú?
- Thế giới này kỳ diệu vượt xa tưởng tượng của cô đó.
Diệp Hạo cười ha ha nói tiếp.
- Yêu thú trong người cô có tên Mộng Ngạc, bởi vậy chỉ cần cô ngủ sẽ gặp ác mộng.
Diệp Hạo nói đến đây khiến Đường Phiên Phiên mơ hồ tin tưởng ba phần.
- Phá giải như thế nào?
- Hiện giờ tôi không có năng lực phá giải.
Diệp Hạo lắc đầu.
- Mộng Ngạc có ảnh hưởng gì với tôi?
- Mộng Ngạc sẽ tra tấn tinh thần cô, đến khi tinh thần cô không tiếp nhận nổi nữa rồi từ từ sụp đổ.
Diệp Hạo trả lời.
Đường Phiên Phiên biết rõ kết quả của việc tinh thần sụp đổ.
- Sao Mộng Ngạc lại chạy vào người tôi?
- Không may!
Đường Phiên Phiên sững sờ.
- Cái gì?
- Có một số việc không tiện nói cho cô biết.
Diệp Hạo lắc đầu, hắn không lừa cô nàng.
Sau khi Lục Đạo Luân Hồi sụp đổ, Ngưu Quỷ Xà Thần chạy ra đường, Mộng Ngạc đi ra cũng hợp tình hợp lý.
- Vậy tôi nên làm gì đây?
Đường Phiên Phiên khẩn trương hỏi.
- Cô đợi tôi một chút.
Diệp Hạo suy nghĩ một chút rồi nói.
- Cậu đi đâu vậy?
- Về phòng tôi một lát.
Không lâu sau, Diệp Hạo trở lại, đứng trước mặt cô nàng.
- Giờ cô có buồn ngủ không?
Diệp Hạo hỏi.
- Buồn ngủ…
Đường Phiên Phiên đã một ngày một đêm không nghỉ ngơi, sao không buồn ngủ chứ?
- Nếu chị buồn ngủ, cứ ngủ luôn đi.
- Ở đây luôn sao?
Đường Phiên Phiên kinh ngạc hỏi lại.
- Tôi muốn thử xem thứ này có tác dụng hay không thôi?
Diệp Hạo nói xong, lấy thanh chủy thủ đồng trong ngực ra.
Đường Phiên Phiên nhìn chủy thủ nghi ngờ hỏi.
- Đây là cái gì?
- Đây là Linh bảo trảm Yêu trừ Ma.
Diệp Hạo cười nói.
- Cậu chắc chắn nó có tác dụng?
Đường Phiên Phiên hỏi tiếp.
- Trong thời gian ngắn, Mộng Ngạc không tra tấn cô chết được đâu, bởi vậy cho dù cô ngủ cũng không có chuyện gì.
Đường Phiên Phiên trừng Diệp Hạo một cái.
- Cậu có biết nói chuyện hay không?
- Nhanh ngủ đi, nếu Linh bảo không được thì cần phải nghĩ biện pháp khác.
Diệp Hạo dời chủ đề.
Đường Phiên Phiên chần chừ một lúc mới lên tiếng.
- Tôi không ngủ ở nơi này được.
Trước mặt một nam sinh xa lạ, còn đang trên ghế sân trường, sao cô ấy có thể ngủ được chứ!
- Vậy làm sao đây?
Diệp Hạo nghi ngờ hỏi lại.
- Hay đi thuê phòng?
Đường Phiên Phiên nghĩ một lát, cắn môi nói, cô thật sự quá buồn ngủ rồi, mấy ngày nay, Mộng Ngạc tra tấn cô nàng sắp hỏng mất.
- Vậy đi thôi!
Diệp Hạo thản nhiên đáp lời.
- Lúc ngủ, cậu không được chiếm tiện nghi của tôi đó.
Đường Phiên Phiên nói xong, lắc lắc quả đấm ra uy với hắn.
- Chị nghĩ nhiều rồi!
Diệp Hạo khinh thường liếc mắt nhìn cô nàng.
- Hừ, tôi có đai đen Taekwondo đó.
- Khoa chân múa tay mà thôi.
- Cậu nói cái gì?
Đường Phiên Phiên ngăn Diệp Hạo lại nói.
- Cô có đi thuê phòng không?
…
Sao lời này nghe có nghĩa khác vậy nhỉ?
Hai người ra đến cửa trường, Đường Phiên Phiên giơ tay gọi một chiếc xe taxi.
- Không phải gần đây có một khách sạn sao?
Diệp Hạo chỉ khách sạn cách đó không xa nói.
Đường Phiên Phiên khinh bỉ nhìn hắn.
- Có phải cậu muốn cho toàn trường biết rõ hai ta đi thuê phòng khách sạn?
Cách trường học gần như vậy, nhìn qua đã thấy, sao cô nàng dám qua đó chứ!
- Được rồi, nghe theo cô đi.
Diệp Hạo ngày càng theo hành động theo cảm tính, chỉ đi xa một chút thuê phòng, vậy đi thôi.
Đường Phiên Phiên mở Baidu tra một khách sạn cách trường một khoảng cách, rồi nói cho tài xế.
Đến khách sạn, cô nàng đưa thẻ căn cước và chứng minh thư cho nhân viên lễ tân.
- Phòng 301:
Nhân viên đưa thẻ cho hai người, ừm một tiếng cả hai đi thang máy lên phòng 301:
Lúc hai người vừa vào phòng 301, một người đàn ông đi từ phòng đối diện đi ra, nhìn thấy cảnh này không khỏi trợn mắt há mồm.
Đường Phiên Phiên thuê phòng với một người khác giới sao?
Trác Cảnh dụi dụi mắt tiến lên dán tai vào cửa nghe ngóng, rất nhanh anh ta nghe được tiếng nói của Đường Phiên Phiên.
- Thực sự là Đường Phiên Phiên.
Trác Cảnh hít một hơi thật sâu.
Ai có thể ngờ, Đường Phiên Phiên không có sắc mặt tốt với bất kỳ người đàn ông nào lại đi thuê phòng cùng một nam sinh?
Trác Cảnh trầm ngâm một chút, quyết định nói chuyện này cho Vi Đà.
Vi Đà, một trong những người theo đuổi Đường Phiên Phiên, Trác Cảnh cũng từng theo đuổi cô nàng, bởi vậy xảy ra xung đột với Vi Đà. Nhưng sau khi chứng kiến thực lực của Vi Đà, Trác Cảnh quả quyết từ bỏ, trở thành tiểu đệ của Vi Đà.
Sau khi Trác Cảnh quay trở lại căn phòng đối diện, một người phụ nữ trang điểm đậm đang mặc quần áo.
- Trác thiếu, sao anh quay lại vậy?
Người phụ nữ kia liếc mắt đưa tình với Trác Cảnh.
Trác Cảnh ra hiệu cho người phụ nữ kia im lặng, sau đó Trác Cảnh gọi điện thoại cho Vi Đà.
- Trác Cảnh, có chuyện gì thế?
Sau khi điện thoại kết nối, vang lên một giọng rất cao.
- Vi thiếu gia, có chuyện em không biết nên nói hay không?
Trác Cảnh không nói chuyện Đường Phiên Phiên trước.
Bên kia im lặng một lúc mới trả lời.
- Nói.
- Em nhìn thấy Đường Phiên Phiên và một nam sinh thuê phòng ở đường Cách Lâm Hào.
- Cậu lặp lại lần nữa?
Trác Cảnh quát lớn.
- Bây giờ tôi đang bên Dương Thành mở tiệc, cậu đi điều tra tên kia, trước khi tôi trở về, giao tư liệu của hắn cho tôi.
Bên kia truyền đến giọng nói lạnh lùng.
- Nếu cậu không tra ra được thì liên lạc với Trịnh Phương, lát nữa tôi gửi phương thức liên lạc với Trịnh Phương cho cậu.
- Dạ.
Trác Cảnh có thể nghe ra ver lạnh lẽo trong giọng nói của Vi Đà, hắn mơ hồ có thể đoán được kết cục của Diệp Hạo, nhưng chuyện này không phải việc hắn cần suy nghĩ.
Thực ra, Trác Cảnh muốn Diệp Hạo chết luôn đi cho khuất mắt, nữ thần mình không đạt được lại bị một tên xa lạ chiếm lấy.
Lúc này, hắn có xúc động xông vào gạch chéo Diệp Hạo mấy cái.
Đường Phiên Phiên nhắm mắt nằm trên giường, nhưng cô lại mở mắt ra rất nhanh.
- Tôi không ngủ được.
- Một lát nữa sẽ ngủ được.
- Diệp Hạo, lời cậu nói có phải thật không? Trên đời thật sự có yêu thú tồn tại sao?
- Cổ thuật Nam Cương, giáng xuống Thái Quốc, Tương Tây đuổi thi, chẳng lẽ cô cảm thấy tất cả đều gạt người à?
Diệp Hạo cười nói.