Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
----------------------------------
Mặc Mặc đã rất thỏa mãn.
Cô hiểu nếu không có sự trợ giúp của Diệp Hạo, chỉ sợ hiện tại bản thân vẫn còn kẹt ở cảnh giới Luyện Huyết Cảnh.
Mặc Mặc cảm kích trong lòng.
Chung Cực Toàn Năng Học Sinh Trailer
Mặc Mặc còn biết rõ Tố Tố hồ nữ ở Mao Sơn Phái tu hành gian khổ không hề thoải mái thế nhưng đến bây giờ vẫn chưa tăng tu vi được.
Mà chênh lệch giữa các cô cũng dần bị kéo ra.
Mặc Mặc tin tưởng sau một đoạn thời gian nữa, chênh lệch giữa các cô sẽ ngày càng lớn.
Nghĩ tới đây, Mặc Mặc liền cảm thấy quyết định lúc trước của mình đúng đắn đến mức nào.
Bản thân nếu đi theo Hiểu Minh, có lẽ cả đời này chỉ sợ cũng không có tiền đồ gì.
Mặc Mặc không nghĩ qua việc truy danh trục lợi nhưng cô cũng không muốn một cuộc sống tầm thường vô vị.
Chuyện dọn dẹp bát đũa đương nhiên không cần Diệp Hạo và Đường Phiên Phiên làm.
Diệp Hạo nắm tay Đường Phiên Phiên đến phòng ngủ, mới đến phòng Diệp Hạo đã hôn cô một cái khiến cô không khỏi trừng lớn hai mắt.
Diệp Hạo tại sao đột nhiên lại kích động như vậy chứ?
Đường Phiên Phiên đang ngờ vực đột nhiên nhớ tới trước đó Diệp Hạo ở phòng khách lầu ba xem phim cấp ba.
Hiểu được điều này, cô nàng cũng vụng về đáp lại.
Không thể không nói hôn môi cũng cần có kỹ xảo.
Mà về chuyện này dù Đường Phiên Phiên hay Diệp Hạo đều giống như người mới vào nghề, nhưng dần dần hai người thăm dò nhau mà tìm được cảm giác, ngay lúc hai người hôn đến si mê Diệp Hạo bỗng nhiên phát hiện ba đạo Thần niệm ở một bên theo dõi.
Diệp Hạo như thế nào còn không biết ba người Thanh Thanh đang chơi trò lén lúc.
- Cô thấy tôi nói đúng có đúng không, tôi biết rõ công tử lôi kéo tiểu thư lên lầu không có chuyện gì tốt mà.
- Đường Đường, cô làm sao mà có kinh nghiệm như vậy?
Mặc Mặc hỏi.
- Bây giờ chưa tới giờ ngủ, công tử vội vàng lôi kéo tiểu thư lên lầu, cô cảm thấy công tử sẽ làm cái gì?
Đường Đường mới nói đến đây đã kêu một tiếng, cô quay người lại đã thấy Diệp Hạo đứng sau lưng mình.
- Công tử… anh…
Đường Đường trừng lớn hai mắt.
- Ai bảo mấy người nhìn trộm?
Diệp Hạo căm tức nhìn Đường Đường.
- Cái này… em cái gì cũng không biết.
Đường Đường nói xong liền xoay người chạy.
- Tôi… tôi cái gì cũng không biết.
Mặc Mặc cuống quít trốn đi.
Diệp Hạo nhìn Thanh Thanh chưa rời đi nói.
- Cô thì sao?
- Tôi chỉ do hiếu kì nên muốn học một ít kinh nghiệm.
- Học kinh nghiệm gì?
Diệp Hạo đen mặt nói.
- Về sau tôi cũng sẽ hầu hạ công tử, nếu ngay cả hôn môi mà cũng không biết thì cũng quá mất mặt đi.
Thanh Thanh nhìn Diệp Hạo nghiêm trang nói.
- Mấy cái đó nếu muốn chúng ta có thể tập một lần xem.
Diệp Hạo nhìn Thanh Thanh, nói đùa.
Lông mi Thanh Thanh nhẹ nhàng run rẩy một cái, nhưng cô đã nhanh đi đến trước mặt Diệp Hạo, nhẹ nhàng nhón chân lên hôn Diệp Hạo một cái.
Trong nhóm Hồ nữ, Thanh Thanh là người xinh đẹp nhất, vẻ đẹp của cô còn muốn vượt qua Đường Phiên Phiên.
Cho dù bậc nữ nhi thế gia như Lâm Nhu Nhi hay Chu Uyển Thanh vẫn không thể vượt qua cô.
Không giống như Đường Đường chưa phát dục hoàn toàn, toàn thân Thanh Thanh đều phát ra hương vị mê người, cô tới gần đã khiến trái tim Diệp Hạo đập nhanh hơn vài nhịp, Diệp Hạo cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.
Diệp Hạo biết lúc này nên đẩy Thanh Thanh ra nhưng trong lòng lại có một ý niệm không ngừng mê hoặc lấy.
Hôn, hôn đi.
Ngay lúc Diệp Hạo đang đấu tranh tư tưởng, Long Châu đột nhiên dâng kên một làn nước mát lạnh, làn nước này giúp dục vọng trong lòng Diệp Hạo bị quét sạch, lúc này cự ly Thanh Thanh cùng Diệp Hạo cách nhau chưa đến một phân.
Sau một khắc, bờ môi xinh đẹp của Thanh Thanh hôn lên môi Diệp Hạo.
Dù đã tỉnh táo nhưng Diệp Hạo không những không đẩy Thanh Thanh ra mà tiến lên một bước chủ động hôn lên bờ môi của cô nàng.
Thanh Thanh trừng lớn hai mắt.
Diệp Hạo chỉ lướt qua rồi thôi.
Hôn hai cái sau đó lui sang một bên.
- Hồ Mị chi thuật của Hồ tộc đây sao?
Diệp Hạo nhìn Thanh Thanh nói.
- Anh không bị tôi mê hoặc hả?
Thanh Thanh nhìn đôi mắt thanh tỉnh của Diệp Hạo kinh ngạc hỏi lại.
- Thiếu chút nữa bị cô lừa rồi.
Diệp Hạo lắc đầu nói.
- Không thể không nó Hồ mị thuật của Hồ tộc các cô thật đáng sợ.
- Hồ mị thuật là thuật bảo mệnh của chúng tôi mà.
Thanh Thanh trầm giọng nói.
- Nhưng tôi vẫn hi vọng Hồ tộc các cô có thể tự dùng nắm đấm của mình để đánh trả kẻ thù.
Diệp Hạo nhìn Thanh Thanh nghiêm túc nói.
- Nhưng bản thân Hồ tộc quá nhỏ yếu.
- Nhưng tôi tin tưởng cô sẽ thay đổi số phận của Hồ tộc.
- Tôi sẽ cố gắng.
Thanh Thanh rời đi, Diệp Hạo cũng quay người về phòng.
Đường Phiên Phiên nhìn chằm chằm Diệp Hạo nói.
- Em thấy anh trước đó đã bị mê hoặc.
- Đúng, anh thực sự đã bị mê hoặc.
Đối với Đường Phiên Phiên Diệp Hạo không hề giấu diếm điều gì.
- Thời điểm cuối cùng là do Long châu giúp anh thanh tỉnh.
Đường Phiên Phiên nhìn chằm chằm Diệp Hạo nói.
- Long Châu?
Diệp Hạo nói chuyện về Long châu cho Đường Phiên Phiên nghe.
- Chuyện này nhất định phải giữ bí mật.
Đường Phiên Phiên trầm giọng nói.
- Anh chỉ mới nói cho em thôi.
Diệp Hạo cười đáp.
- Vừa nãy hôn anh chỉ mới thể hiện được một ít kỹ xảo, chúng ta nên thử lại thêm một chút nữa.
- Đến đi.
Đường Phiên Phiên liền bổ nhào vào người hắn.
(Truyện được thực hiện bởi Hám Thiên Tà Thần - )
. . .
Một tuần sau đó, Diệp Hạo đều ở Viện an dưỡng Cẩm Tú trị bệnh cho các bệnh nhân.
Trương Lan và Hứa Manh Manh cũng ở đó kiên nhẫn học Ngân châm điểm huyệt, về phần hai người Viên Cao Tinh và Tiều Lão Thực thì phụ trách trật tự đám bệnh nhân.
- Đã xong, về nhà thôi.
Diệp Hạo duỗi cái lưng mệt mỏi, cười nói.
- Cuối cùng cũng có thể về nhà ăn Tết.
Trương Lan cười nói.
- Muốn đi cùng không?
Diệp Hạo mời nói.
- Nói nhảm, cả hai chúng ta đều ở Giang Nam, tôi không theo anh về thì còn theo ai nữa?
Trương Lan liếc Diệp Hạo một cái nói.
- Dọn đồ xong chưa?
- Tối qua đã làm xong.
- Vậy thì đi thôi.
Diệp Hạo cười nói.
Trên mặt Viên Cao Tinh và Tiếu Lão Thực cũng đầy hưng phấn.
Một tuần mỗi người đều kiếm được 2 vạn mốt.
Thật tốt.
- Lão Thực, hai người về bằng cái gì?
- Hai chúng tôi mua vé tàu cao tốc.
- Nhà các cậu gần trạm tàu cao tốc hả?
- Nửa đường rồi đổi xe, cũng thuận tiện.
Diệp Hạo nghe hai người họ nó vậy cũng không hỏi thêm nữa.
- Diệp Hạo, ăn tết tôi có thể sang nhà anh chơi không?
Diệp Hạo đang lái xe đưa bốn người Hứa Manh Manh về đại học Trung Y, Hứa Manh Manh bỗng nhiên hỏi.
- Có thể.
Diệp hạo nhìn ánh mắt chờ mong của Hứa Manh Manh cho dù muốn cự tuyệt cũng không thể nào nói ra .
- Tôi có thể đến thật sao?
Hứa Manh Manh ngạc nhiên nói.
- Đúng, trước khi đến thì nhớ gọi cho tôi.
Diệp Hạo nhẹ gật đầu.
- Hiểu rồi.
Trương Lan nhìn Hứa Manh Manh kích động có chút kinh ngạc.
Bởi vì trước giờ Hứa Manh Manh luôn ngại ngùng, làm sao khi đối diện với Diệp Hạo lại chủ động như vậy chứ?
Nhưng lúc này Trương Lan lại không nói cái gì hết.
Trương Lan hiểu rõ địa vị bản thân mình.
Mình cùng lắm cũng chỉ là một trong những người theo đuổi Diệp Hạo mà thôi, bản thân làm gì có tư cách ngăn cản Hứa Manh Manh thích Diệp Hạo chứ.
Sau khi Diệp Hạo chở bốn người tới trường, không qua bao lâu Trương Lan mang theo ba lo đi ra.
Trương Lan cất kĩ ba lô vào xe rồi ngồi vào ghế lái phụ.
- Đi thôi.
- Chờ chút.
- Chờ ai?
- Manh Manh.
Diệp Hạo nói khẽ.
- Giờ này cũng không dễ đón xe, tốt nhất nên đưa Manh Manh về nhà luôn.
- Cũng được.
Trương Lan nhẹ gật đầu.