Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
--------------------------------------------------
Một thằng dầu trọc cao khoảng 1 mét 9, tay đang cầm một con dao như dao chặt thịt, đang lạnh lùng nhìn Diệp Hạo.
Hắn vỗ con dao trong tay, cười lạnh nói.
- Tiểu tử, không muốn chết thì té cho ca.
- Ta mang cô ấy cùng té có được không?
Diệp Hạo cẩn thận từng li từng tí hỏi.
Không thể không nói, tên trọc này để Diệp Hạo có cảm giác áp bách to lớn, càng không cần nói đến mã tấu trong tay nó.
- Cút!
Đầu trọc thấy Diệp Hạo còn dám cò kè mặc cả, hắn nhanh chóng vọt tới trước muốn ra tay đánh hắn.
Tên này là một lưu manh chính hiệu, một lời không hợp liền động thủ chém người.
Diệp Hạo giật nảy mình, đm, lần này chơi lớn rồi!
Nhưng sau đó, một màn thần kỳ phát sinh.
Trong mắt Diệp Hạo, cánh tay tên trọc đánh tới như biến chậm lại, giống như những bộ phim đang tua chậm.
Diệp Hạo không biết vì sao xuất hiện loại tình huống này, nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc hắn tránh được đòn tấn công của đối phương.
- Đu...
Thanh niên kia không ngờ Diệp Hạo có thể thoát được một kích của mình, bất quá hắn cũng phản ứng nhanh, đánh Diệp Hạo thêm một đòn nữa.
Diệp Hạo lần này thấy rõ quỹ tích công kích thằng trọc, bởi vậy dễ dàng tránh né lần nữa.
- Đáng chết!
Tên trọc bắt đầu nổi giận, mà người đang tức giận không thể khống chế lý trí.
Diệp Hạo lại tránh được cú đánh của hắn khiến hắn phẫn nỗ, con dao trong tay đâm tới ngực Diệp Hạo.
“Đây cũng do Thần Huyết cải biến sao?”
Diệp Hạo lúc này ý thức được tình huống hiện tại.
Bởi vậy, thời điểm thanh niên đầu trọc đang đâm tới, cánh tay hắn cắt ngang cổ tay thằng kia.
Bịch một tiếng, tên trọc kinh ngạc nhìn con dao trong tay bị chấn bay đi, mà tại lúc này, cánh tay Diệp Hạo đã đánh tới mặt hắn.
Ba! Một phát, tên trọc xoay như chong chóng hai vòng, rồi co quắp nằm trên đất.
- Chúng ta đi thôi!
Diệp Hạo quay người nói với Lý Thiên Thiên.
Lý Thiên Thiên sùng bái nhìn hắn.
- Diệp Hạo, anh lúc nào lợi hại như vậy rồi?
- Vấn đề này đợi chút nữa hãy nói!
Diệp Hạo ngồi lên xe đạp, ra hiệu cho cô nàng ngồi lên.
Lý Thiên Thiên không chần chừ, nhanh chóng ngồi vào.
Đợi đến khi hắn đèo cô nàng chạy tới đại lộ, không khỏi thở ra một hơi dài.
Diệp Hạo lo lắng muốn nhanh chóng rời đi bởi vì hắn không biết trạng thái vừa rồi của bản thân có thể kéo dài bao lâu.
Loại sự tình này không thể mạo hiểm, đâu ai muốn đặt mạng mình vào đó!
- Thiên Thiên, em làm sao ở đó thế?
Diệp Hạo nhẹ giọng hỏi.
- Đó không phải đường tắt sao?
Nói đến đây, khuôn mặt Lý Thiên Thiên toát lên vẻ hoảng sợ.
- Ai ngờ, em vừa đi qua đã gặp phải chuyện như thế!
- Xe em đâu?
- Không có, em đi bộ!
- Về sau đừng đi con đường đó nữa.
Diệp Hạo cảnh cáo cô nàng.
- Chuyện thế này không phải xảy ra một hai lần thôi đâu!
- Lần sau có chết em cũng không đi đâu!
Lý Thiên Thiên vẫn còn sợ hãi vỗ vỗ cặp bánh bao của mình.
- Mà nhà em ở đâu, anh đưa em về?
- Đi thẳng hết con phố này, tới giao lộ thứ hai rẽ trái 300 mét là đến.
Lý Thiên Thiên chỉ đường về nhà, cô em lúc này mới đột nhiên nghĩ đến cái gì liền hỏi.
- Diệp Hạo, anh còn chưa trả lời vấn đề vừa nãy em mới hỏi đó?
- Vấn đề gì?
- Anh lúc nào đã trở nên lợi hại như vậy?
- Ca lúc nào chả lợi hại, chỉ do ta không thích khoa trương thôi!
Diệp Hạo cố gắng thổi phồng bản thân, có ngu mới không ra vẻ ta đây trước mặt mỹ nữ.
- Anh học công phu từ ai vậy?
Trong mắt Lý Thiên Thiên lộ vẻ nóng bỏng.
- Cái này —— bí mật!
Diệp Hạo nào biết công phu mẹ gì, chỉ đành cố giả trâu bò thôi.
- Được rồi!
Lý Thiên Thiên có chút thất lạc.
- Thiên Thiên, anh nhớ em lúc trước học giỏi nhất trường nhà, hiện giờ học ở Nhất Trung thế nào?
Diệp Hạo đổi chủ đề.
Nghe Diệp Hạo hỏi, khóe miệng cô nàng không khỏi giương lên.
- Ở Nhất Trung cũng như thế thôi!
- Tranh thủ thi đậu đại học trọng điểm nha.
Diệp Hạo cười nói.
- Còn anh, muốn vào trường nào?
Lý Thiên Thiên nhẹ giọng hỏi.
- Giờ anh vẫn chưa nghĩ kỹ!
Diệp Hạo không nói cho cô bé biết mục tiêu bản thân là Sáu Đại Học Phủ, dù sao nếu nói ra, có chút kinh thế hãi tục.
Lý Thiên Thiên hiểu rõ tính cách hắn.
- Đến lúc thi đậu trường nào phải nói cho em biết đó.
- Ok!
- Đến rồi!
Lý Thiên Thiên chỉ ngôi nhà phía trước, nói.
- Hẹn gặp lại!
Diệp Hạo nhìn thiếu nữ gần trong gang tấc, trong lòng sinh ra gợn sóng nhàn nhạt, thiếu nữ trước mắt rất đẹp, đẹp có chút không chân thực.
Lý Thiên Thiên thấy Diệp Hạo đang thất thần nhìn mình, khuôn mặt không khỏi đỏ lên.
- Em vào nhà đây!
Diệp Hạo lúng túng muốn nói gì đó nhưng cô bé đã đi xa rồi.
- Về sau không biết sẽ tiện nghi thằng nào đây?
Trong đầu hắn tự nhiên sinh ra ý nghĩ này, bất quá hắn nhanh chóng ném nó ra sau đầu, bởi vì ngày mai đã đến cuộc thi tháng quyết định rồi.
. . .
- Tiểu Hạo, hôm nay vào thi, đừng có áp lực bản thân quá, biết không?
Diệp Chí Quốc nhắc nhở con trai đang ngồm ngoàm nhai bánh bao.
Quách Tú đang múc cho con chén cháu thì ngược lại, trừng mắt nhìn chồng.
- Nói cái gì đâu không hà?
- Anh…
Diệp Chí Quốc còn muốn nói tiếp gì đó, nhưng dưới ánh mắt của bà xã đành ngậm miệng.
- Cha, mẹ, hai người không cần lo lắng, con đi thi như đi chơi thôi, không có tý áp lực nào!
Diệp Hạo cười nói.
- Vậy thì tốt.
Diệp Chí Quốc chần chờ một chút rồi nói.
- Năm nay dù không đậu, năm sau ôn tập lại 1 năm là được!
Diệp Chí Quốc sợ con mình có áp lực tâm lý về chuyện đậu vào đại học, bởi vậy mới nói điều này.
- Dạ, con biết!
Diệp Hạo muốn cho cha mẹ một trận kinh hỉ, bởi vậy cũng không phản bác.
Đợi khi Diệp Hạo rời đi, Quách Tú đi lại ngồi đối diện chồng, ngưng trọng hỏi.
- Thi lần này xong phải chia lớp sao?
- Ừm!
- Nếu không chúng ta lại tìm Mã Hiệu Trưởng đi.
- Mã Hiệu Trưởng giờ chỉ là Phó Hiệu Trưởng, chân chính làm chủ hiện tại là Chu Hiệu Trưởng.
- Nhưng em nghĩ Chu Hiệu Trưởng cũng phải cho Mã Hiệu Trưởng một chút mặt mũi chứ?
- Mã Hiệu Trưởng là anh cả của mình mà?
- Đại ca hiện giờ tránh gặp mặt anh rồi!
- Thân thích nhà anh kiểu gì thế không biết?
Quách Tú không khỏi nổi giận.
- Tiểu Hạo là cháu ý đó!
Diệp Chí Quốc chỉ biết cúi đầu thở dài.
Diệp Hạo hồn nhiên không biết ba mẹ lao tâm lao lực vì chuyện chia lớp sắp tới. Hiện tại, toàn bộ tâm thần hắn đều để vào bài thi Ngữ Văn trước mặt.