Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
----------------------------------
- Bộ dáng của Tiếu Lão Thực cũng cao to đen hôi, không ngờ lại kém như vậy?
- Tiếu Lão Thực quá kém.
- Khoan đã.
Đúng lúc này, sắc mặt Rudy thay đổi nói.
Những sinh viên ở đó toàn bộ nhìn về phía Rudy.
Rudy điều khiển camera chuyển hướng về cô gái trên bàn giải phẫu.
Bao gồm cả Trương Khắc, tất cả mọi người nhìn vào trên người cô gái.
Khi nhìn thấy ngón tay của cô hơi cử động thì sắc mặt cả đám trắng bệch.
- Giáo sư Trương, chuyện này là như thế nào vậy?
Một cô gái giọng run rẩy hỏi.
- Xem lại thử.
Sắc mặt Trương Khắc cũng ngưng trọng.
Trương Khắc vừa nói xong, năm ngón tay của cô gái đó đột nhiên nắm chặt lại.
A!
Mọi người hét toán lên.
Cảnh này quá mức run động rồi.
- Tỉnh táo, tỉnh táo, tỉnh táo.
Thời khắc mấu chốt, Trương Khắc trầm giọng nói.
Đợi mấy sinh viên nam nữ bình tĩnh trở lại, Trương Khắc cầm bộ đàm lên định nói cái gì thì hoảng sợ nhìn thấy cô gái đang ngủ say kia mở hai con mắt ra.
Con ngươi toàn màu đỏ giống như Lệ Quỷ Tỏa Hồn.
Cô ta lạnh lùng nhìn camera giám sát, sự băng lãnh trong mắt làm Trương Khắc cũng rùng mình một cái.
- Cương thi.
- Chạy mau a.
Mười học sinh trong nháy mắt đã bỏ chạy hơn phân nữa, chỉ có Rudy và hai nam sinh ở lại.
Rudy giành lấy bộ đành hô to:
- Lão Thực, chạy mau.
- Chạy? Chạy cái gì mà chạy?
Lúc này, Tiếu Lão Thực đang tán gẫu Thiên Nam Địa Bắc cùng Hứa Mạn Quân nha.
- Tiếu Lão Thực, nghe tôi, chạy nhanh lên.
Rudy run rẩy nói, bởi vì cậu ta thấy cô gái kia đang chậm rãi ngồi dậy.
Tiếu Lão Thực lập tức ý thức được có chuyện xảy ra.
Rudy sợ hãi không giống giả vờ.
Vậy thì Rudy đang sợ cái gì đây?
- Thế nào?
Hứa Mạn Quân đang nghe đến đoạn đặc sắc thấy Tiếu Lão Thực dừng lại, tò mò hỏi.
Ai cũng có giác quan thứ sáu.
Lúc này, Tiếu Lão Thực ý thức được hơn phân nửa là thi thể cô gái kia xảy ra vấn đề.
Xoay người lại, con ngươi Tiếu Lão Thực co rút, sau đó, hắn chạy nhanh đến cửa ra vào.
Hứa Mạn Quân thấy Tiếu Lão Thực chạy trốn ngây ngẩn.
Chuyện gì vậy?
Lúc này, cô nhìn thấy cánh cửa đóng lại.
Đúng.
Không có dấu hiệu gì tự nhiên đóng lại.
- Trả tim cho ta.
Một giọng nói khàn khàn vang lên.
Thân thể Hứa Mạn Quân cứng lại, cô khó khăn quay người lại nhìn về về nữ thi, khi cô thấy con mắt đỏ như máu kia thì lập tức té xuống bất tỉnh.
Tiếu Lão Thực đạp mạnh vào cửa nhưng không có tác dụng gì.
Cửa được làm từ hợp kim.
Tiếu Lão Thực có thể đá văng được mới lạ.
- Giáo sư Trương mau cứu chúng tôi.
Tiếu Lão Thực hô lớn.
- Quỷ sợ người bảy phần, người sợ quỷ ba phần.
Lúc mấu chốt, Trương Khắc tỉnh táo lại:
- Lý Quân, lập tức gọi toàn bộ học sinh trong trường tới đây, Hàn Đào, cậu lập tức báo động, Rudy, cậu theo tôi đi cứu người.
Trương Khắc nói xong chạy lên lầu hai.
Rudy do dự một chút rồi cũng cắn răng chạy theo.
Tốc độ của hai người rất nhanh, nhưng khi bọn họ đến phòng giải phẫu số ba thì phát hiện không mở cửa ra được.
- Đáng chết.
Rudy đạp liên tục mấy cái tức giận mắng.
- Có gan ngươi ra đây cho ta.
Trong phòng phẫu thuật, Tiếu Lão Thực đột nhiên cảm thấy một làn khí lạnh thấu xương tràn đến.
Làn khí này làm hắn muốn di động cũng không được.
Lúc này, Tiếu Lão Thực nhìn thấy một đôi tay đang dọc theo cổ của mình trượt xuống.
- Không thể nhịn được, lão tử không tin con quỷ này có thể giết chết chúng ta.
Trong phòng giám sát, Lý Quân thấy vậy tức giận nói:
- Hàn Đào, có dám theo tôi đi lên không?
- Lão tử cả đời này chưa từng thấy xác chết sống lại, bây giờ khó khăn lắm mới có một cơ hội đương nhiên phải nghiên cứu một chút rồi?
Hàn Đào nói xong cầm một cây gậy cảnh sát cùng với Lý Quân đi lên.
Đến lầu ba, Lý Quân thấy thiết bị phòng cháy lập tức lấy gậy cảnh sát đập vào tấm kính rồi xách ra một chiếc rìu chữa cháy.
- Sao hai cậu lại tới đây?
Trương Khắc thấy hai người mang theo vũ khí đi lên vội hỏi.
- Chúng tôi đã báo động và thông báo cho những bạn cùng phòng, bọn người Bào Vương vừa bị dọa chạy chắc cũng nói chuyện này ra ngoài rồi? Tôi nghĩ không đến vài phút các đồng học sẽ đến đây.
Lý Quân vội vàng nói mấy câu rồi cầm rìu điên cuồng đạp về phía cánh cửa.
Trái tim Tiếu Lão Thực đã nhảy lên tới cổ họng.
Bởi vì, móng tay của nữ thi kia đã đâm vào trong da thịt của hắn, máu tươi từ chõ móng tay cô ta chậm rãi chảy ra.
- Trả tim cho ta.
Tiếu Lão Thực oan ức a!
Đâu phải lão tử giải phẫu cô, cô có tìm cũng đừng tìm tôi chứ?
Nhưng mà nữ thi này không cho Tiếu Lão Thực cơ hội giải thích, móng tay đâm càng sâu hơn vào da thịt hắn, thời gian trôi qua móng tay của cô đã chạm tới vị trí cứng rắn.
Yết hầu!
Tiếu Lão Thực càng sợ hãi hơn.
Sau một khắc, hắn nghe thấy rắc một tiếng, yết hầu của hắn đã bị nữ thi này trực tiếp bẻ gãy. Tiếu Lão Thực từng ngụm từng ngụm thở hổn hển giống như một con cá lên cạn hô hấp khó khăn.
(Truyện được thực hiện bởi Hám Thiên Tà Thần - )
…
Rầm, cuối cùng cánh cửa bằng hợp kim bị Lý Quân chém liên tục cũng mở ra, lập tức bốn người Lý Quân, Rudy tràn vào.
Nhưng mà khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong làm họ trợn tròn mắt.
Tiếu Lão Thực đang nằm trong vũng máu, mà cỗ nữ thi kia thì lẳng lặng nằm trên bàn giải phẫu như không có chuyện gì.
- Chuyện gì xảy ra vậy?
Việc cấp bách bây giờ là mang Tiếu Lão Thực đi cấp cứu.
Trương Khắc đang kiểm tra thì có mười mấy tên nam sinh chạy vào.
- Có chuyện gì vậy?
- Nghe nói có tử thi sống lại?
- Tử thi sống lại ở đâu?
- Tiếu Lão Thực bị sao vậy?
Mười mấy nam sinh đến làm đám người Trương Khắc dũng khí tăng lên, cho dù nữ thi kia sống lại cũng không phải sợ nữa.
Trương Khắc kiểm tra một chút rồi nhanh chóng cứu giúp.
Trương Khắc là giáo sư dạy giải phẫu ở Đại Học Trung Y, trình độ chữa bệnh cũng cực kỳ cao siêu.
Trong khi Trương Khắc chữa trị Tiếu Lão Thực, những giáo sư khác cũng nhanh chóng chạy tới, họ nhìn thấy vậy cũng vùi đầu vào phụ giúp.
Sau khi cảnh sát đến lập tức phong tóa cả tòa phòng giải phẩu, sau khi điều tra những cảnh sát này lại bắt đám người Trương Khắc, Lý Quân.
- Tại sao lại bắt chúng tôi?
Lý Quân trầm giọng nói.
- Tiếu Lão Thực chết trong tay các người.
Mục Kiệt, người phụ trách vụ án nà lạnh lùng nói.
- Tiếu Lão Thực bị cỗ nữ thi kia giết chết.
Trương Khắc trầm giọng nói:
- Các người không tin có thể xem video theo dõi.
- Video theo dõi chúng tôi đã xem rồi, vì xem rồi nên chúng tôi mới có thể bắt các người.
Mục Kiệt nhìn chằm chàm Trương Khắc nói:
- Tôi không nghĩ một người làm việc trong ngành giáo dục lại làm ra những chuyện phát rồ như vậy.