Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
--------------------------------------------------
Diệp Hạo nhìn thanh niên mặc áo đen lộ vẻ hung dữ đã biết đối phương không muốn bỏ qua cho mình.
Thanh niên áo đen dễ dàng khóa thân thể Diệp Hạo, móng tay sắc bén đâm rách cánh tay hắn, máu tươi tuôn ra như suối.
Hắn nhìn máu Diệp Hạo, trong mắt lộ vẻ mừng như điên.
- Quả nhiên, khí tức sinh mệnh thật kinh khủng.
Thanh niên áo đen nói xong có chút tham lam liếm liếm hai giọt máu tươi.
- Tôi rất muốn biết vì sao trước đó anh không cắn nuốt người qua đường?
Diệp Hạo nhìn chằm chằm thanh niên áo đen, bình tĩnh hỏi.
Nhờ sự giúp đỡ của Thần huyết, càng đối mặt với tình huống nguy hiểm, hắn lại càng bình tĩnh.
- Bởi vì trước đó tôi còn chưa khôi phục, hôm nay tôi vừa mới khôi phục một chút.
Thanh niên áo đen nhìn Diệp Hạo cười lộ hai hàm răng trắng, trả lời.
- Vậy chắc anh mãi mãi không khôi phục được rồi!
Diệp Hạo nhếch môi cười nói.
- Cậu nói cái gì?
Thanh niênmới nói đến đây, đã cảm thấy trong cơ thể như có ngọn lửa bùng nổ, hắn phẫn nộ vội vàng tấn công Diệp Hạo.
Diệp Hạo nhanh chóng khởi độn năng lực trì hoãn tốc độ nhưng vẫn bị đối phương đánh bay ra một đoạng
A!
Thanh niên áo đen hiện giờ kêu rên thảm thiết, dần dần trong mắt hắn lộ vẻ dứt khoát.
Tay nắm lại, thi triển pháp ấn, xung quanh thân thể tỏa ra từng đợt dao động huyền ảo, sau đó hắn hóa thành một hạt châu đen như mực.
Ngay lúc hạt châu chuẩn bị phá không bay đi đã bị một đôi tay vững vàng nắm lấy.
Không phải Diệp Hạo mới bị đối phương đánh bay thì là ai?
- Gì đây không biết?
Diệp Hạo nhìn hạt châu trong tay hỏi thầm.
Hắc Long bắt đầu sợ hãi, hạt châu này mang theo toàn bộ ký ức và pháp lực của hắn đó!
Bây giờ, pháp lực Hắc Long bị giam trong hạt châu này, nếu không hắn đã xử Diệp Hạo trong vòng một nốt nhạc.
Đây là Cấm Kỵ Thuật của Long Tộc.
Nhưng giá phải trả rất lớn, bản thân phải ngủ say hơn trăm năm.
Nhưng dù sao vẫn mạnh hơn nhiều?
Diệp Hạo cảm nhận được sức mạnh bên trong Long Châu chấn động, chần chừ một chút rồi há miệng nuốt nó luôn.
- Cái này chắc chắn là đồ tốt.
Ý nghĩ trong đầu Diệp Hạo bây giờ chỉ có thể.
Hắc Long ngu người luôn! Tên này làm gì thế?
Hắn dám nuốt Long Châu của mình? Không phải mình cắn nuốt hắn mới đúng sao trời?
Rất nhanh, anh Long của chúng ta đã không còn thời gian suy nghĩ mấy vấn đề này, bởi vì Long Châu đang bắt đầu bị tiêu hóa trong cơ thể Diệp Hạo.
- Tên này không phải một người bình thường?
Hắc Long quá sợ hãi.
Tthân thể người thường không thể tiêu hóa được Long Châu của mình!
Nhưng nghĩ đến trước đó, khi mình nuốt hai giọt máu tươi của hắn thì không thể thi triển Cấm Kỵ Thuật, Hắc Long đã ý thức được tên này không bình thường tý nào? Có người thường mạnh vậy sao?
Diệp Hạo cảm nhận được từng dòng ký ức của Hắc Long tràn vào trong đầu mình.
Những ký ức này giống như những đoạn phim, từng đoạn từng đoạn chạy qua trong đầu hắn, mà nhờ trí nhớ biến thái, Diệp Hạo dễ dàng nhớ hết những chuyện này.
- Không được!
Hắc Long phát hiện trí nhớ mình đã bị Diệp Hạo cắn nuốt, không cam lòng gào thét, nhưng hắn đã lựa chọn phong bế mình, nên chỉ đành trơ mắt nhìn mình bị người ta cắn nuốt.
Sau khi ghi nhớ ký ức cả đời của Hắc Long, Diệp Hạo phát hiện tên này rất khốn khổ, lời y nói trước đó cũng không gạt người, nhưng hắn vẫn có chuyện giấu diếm.
Hắn rõ ràng đại diện cho tà ác, tính tình phần lớn bọn chúng đều hung ác còn thích giết người, dù đồng tộc cũng không tha.
Chuyện này làm Hắc Long Nhất Tộc không được Long Tộc tiếp nhận.
Dù vậy nhưng Đạo Gia Tông Môn chỉ phong ấn Hắc Long, nhốt hắn dưới này mà không giết đã xem như rất nhân từ rồi.
- Hóa ra mình nuốt Long Châu trong truyền thuyết.
Diệp Hạo lẩm bẩm, hắn không ngờ quyết định nhất thời của mình lại chiếm được một cơ duyên lớn.
Thông qua ký ức Hắc Long, Diệp Hạo biết Hắc Long rất hung ác, nên không cảm thấy có lỗi gì với đối phương cả. Hiện giờ, hắn cắn nuốt tất cả ký ức và pháp lực của Hắc Long, nói cách khác, hắn chiếm được tất cả truyền thừa ngoại trừ Huyết Mạch của rồng mà thôi.
Mà Diệp Hạo hắn cũng chả thèm huyết với chả mạch gì đó, dù Huyết Mạch Hắc Long tốt đến mấy cũng so được với Thần huyết của mình.
Công pháp? Đây mới thật sự là thứ Diệp Hạo coi trọng.
Từ khi biết thế giới này có quỷ thần, hắn đã có tư duy hoàn toàn khác, mà hiện giờ, hắn đã tìm được biện pháp giải quyết.
Bản thân nhất định phải mạnh lên.
- Tổ Long Quyết.
Diệp Hạo khẽ giật mình sau khi tìm được bản công pháp căn nguyên Hắc Long tu luyện, chỉ nhìn tên thôi đã biết mạnh rồi, chắc đây cũng là lý do mà Hắc Long Nhất Tộc rất mạnh!
Cho dù Long Tộc chán ghét thế nào, nhưng bọn họ không thể không thừa nhận, chiến lực Hắc Long Nhất Tộc cực mạnh.
Nếu không, sao có người nói Hắc Long có thể sánh với Hoàng Kim Long Tộc?
Hoàng Kim Long Tộc, Huyết Mạch cao quý và thanh thuần nhất trong Long Tộc!
Diệp Hạo không tu luyện Tổ Long Quyết trước, vì hắn ở trong này mấy tiếng rồi.
Sau khi về nhà, hắn nói buồn ngủ một tiếng với mẹ rồi nhanh chóng vào phong, sau đó ngồ trên giường dựa theo Tổ Long Quyết tu luyện.
Nếu như nói trước đó Diệp Hạo còn chưa biết tu luyện, nhưng sau khi cắn nuốt ký ức Hắc Long đã không thành vấn đề.
Tu luyện bước đầu tiên phải cảm nhận được Thiên Địa Linh Khí, mà chuyện này liên quan đến vấn đề Linh Căn của Tu Sĩ.
Tu Sĩ có Linh Căn, trong vòng mấy ngày sẽ có thể cảm nhận được linh khí, mà cũng có rất nhiều Tu Sĩ cả đời đều không cảm nhận được.
Linh Khí không nhập thể, có mạnh tới đâu cũng chỉ là cảnh giới Hậu Thiên.
Diệp Hạo dựa theo pháp quyết vận chuyển, nỗ lực cảm ứng Thiên Địa Linh Khí, mà khiến hắn vui mừng chính là, bản thân cảm ứng được ngay lập tức, sau đó Linh Khí bắt đầu tràn vào người hắn.
- Chắc mình đang nắm giữ Linh Căn cực phẩm, nhỉ?
Nếu không có giọt Thần huyết kia, không biết mình mình có Linh Căn hay không?
Diệp Hạo giờ không phải cái gì cũng không hiểu, hắn vẫn nhớ rõ lời trung niên thần bí kia nói.
Thần huyết!
Trên thế giới này có thần sao?
Cho dù Hắc Long đều giữ thái độ hoài nghi.
Chuyện này nói lên cái gì?
Chuyện này chứng mình, thần linh cao cao tại thượng, mà cả Hắc Long cũng cảm giác nhỏ yếu, họ đều là những nhân vật trong truyền thuyết.
Sự thật cũng chứng minh, Thần huyết rất đáng sợ.
Mạnh như Hắc Long cũng bị hai giọt Thần huyết giết chết, mà nghĩ lại thấy tội anh rồng của chúng ta, chưa xuất hiện được mấy câu đã bị giết, oan ức quá mà.
Mà cũng do hắn quá tham lam, nuốt tinh huyết của Diệp Hạo, hay nói cách khác, hắn nuốt hai giọt Thần huyết vào cơ thể, mà Thần huyết không thể xâm phạm, nên lúc đó, Thần tính bên trong Thần huyết bắt đầu phản kích, Hắc Long vừa mới khôi phục được một chút khí lực, sao có thể là đối thủ của Thần huyết!
Nghĩ đến đây, Diệp Hạo không khỏi cảm khái, nói ra mình còn phải cảm ơn cô Hứa Lệ haha.
Vì nếu không có Hứa Lệ cản trở, mình sẽ không buồn bực mà đi đến suối Hắc Long sao? Không đến suối Hắc Long, mình không thể lấy được Long Châu này!
Số mệnh!
Diệp Hạo biết rõ đây là số mệnh.
- Lúc nào mình mới có thể tự mình nắm giữ số mệnh của mình trong tay đây?
Diệp Hạo nhìn trần nhà lẩm bẩm.